Truyen3h.Co

[EDIT - ĐM] XINH ĐẸP TIỂU THAM TIỀN BỊ BẮT VẠN NHÂN MÊ

Chương 32

bonbonne226


Chương 32: Lâu đài công chúa - Thật không hổ là cậu, Tiểu Thỏ Đại Vương!

"Hôm qua... Ăn nhiều đồ cay quá, nên môi đỏ thôi." Kiều Tri Ninh bị đè chặt thân mình, khó chịu nhúc nhích, phát hiện mình hoàn toàn không thể thoát ra, có chút tức giận phồng má, "Anh làm gì hung dữ thế, đáng sợ quá."

Gần đây tính tình của Kiều Tri Ninh trở nên hơi lớn, có lẽ là vì trong ví có mấy vạn tiền tiết kiệm, người cũng trở nên mạnh mẽ hơn chút, bị làm cho khó chịu liền không nhịn được muốn nổi giận.

"Anh mau đứng dậy đi, em đau rồi đấy." Cậu tức giận nói.

Ánh mắt u tối của Lục Thanh Cừ cuối cùng cũng tan đi một chút, buông tay ra: "Xin lỗi, anh còn tưởng rằng..." Bị gã đàn ông hoang dã nào đó hôn đến chín mọng.

"Hừ, được rồi, anh đang bị thương mà, muốn ăn gì, em gọi cơm hộp cho anh nhé?" Kiều Tri Ninh giận nhanh mà nguôi cũng nhanh, cầm lấy điện thoại liền mở ứng dụng đặt đồ ăn.

"Ninh Ninh nấu ăn rất ngon, sao không nấu ở nhà?" Lục Thanh Cừ khôi phục vẻ mặt ôn hòa, nheo mắt hỏi.

Kiều Tri Ninh giật mình, hoảng sợ.

Mấy hôm trước cậu mang cơm dì Vương nấu cho Lục Thanh Cừ nằm viện, để tránh cho Lục Thanh Cừ biết cậu đang ở nhà Hoắc Thừa, cậu đều nói dối là mình nấu.

Nhưng trên thực tế, cậu làm gì biết nấu cơm chứ, toàn là ăn đồ có sẵn.

"Ai da, hôm qua ở công ty làm việc cả ngày, em mệt quá, hôm nay gọi cơm hộp được không, em gọi món đắt nhất cho anh." Kiều Tri Ninh nói dối.

Lục Thanh Cừ cũng không cố chấp, gật đầu: "Đều nghe em."

Cơm hộp rất nhanh đã đến, hai người ăn no nê trong phòng Lục Thanh Cừ, sau đó xem anime một lúc.

Để chúc mừng Lục Thanh Cừ xuất viện và sinh nhật của cả hai, Kiều Tri Ninh thậm chí còn đặt một chiếc bánh kem bơ bốn tấc, cắm nến, hai người cùng nhau đón một sinh nhật đơn sơ nhưng ấm áp.

Thật ra cậu vốn là người không có nhiều cảm xúc về nghi lễ. Trước đây ở viện phúc lợi, giáo viên quản lý sẽ phát một miếng bánh kem giấy nhỏ xíu cho mỗi đứa trẻ vào ngày sinh nhật của chúng, nhưng sau khi trưởng thành và tự lập, ngay cả miếng bánh kem nhỏ đó cũng không còn, cậu cũng lười tự mình đi mua.

Sinh nhật 18 tuổi cứ thế mà trôi qua.

Nhưng lần này, có lẽ là vì có bạn mới ở bên cạnh, hoặc có lẽ là vì sau khi thức tỉnh đã biết một số chuyện về tương lai, Kiều Tri Ninh tổng cảm thấy vẫn nên lưu lại chút kỷ niệm gì đó.

Dù sao trong anime, sinh nhật của nhân vật chính thường là một bước ngoặt quan trọng, cần phải cùng bạn bè chúc mừng.

Cậu cũng muốn làm nhân vật chính.

Ăn xong bánh kem, Lục Thanh Cừ bí ẩn cười cười: "Anh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho em, ở trong phòng em đó, muốn đi xem không?"

"Được ạ, được ạ."

Phòng Kiều Tri Ninh vốn hơi bừa bộn, nhưng khi cậu mở cửa bước vào, lại phát hiện bên trong rất gọn gàng và sạch sẽ. Dù đồ đạc vẫn nhiều, nhưng đều được đặt vào đúng vị trí.

Và ở giữa giường cậu, có một hộp quà rất lớn, màu hồng nhạt, bên trên buộc một sợi ruy băng nơ bướm xinh xắn.

Mắt cậu sáng bừng, nhìn về phía Lục Thanh Cừ bên cạnh.

Chẳng lẽ Lục Thanh Cừ đã giúp cậu dọn phòng? Rõ ràng tay trái còn bó bột mà, đúng là cô gái ốc sên cần cù, à không, chàng trai ốc sên.

"Em có thể mở ra xem ngay bây giờ không?" Kiều Tri Ninh vô cùng mong đợi.

"Đương nhiên rồi, đều là chuẩn bị cho em cả." Đôi mắt Lục Thanh Cừ ánh lên ý cười, nụ cười như gió xuân ấm áp.

Kiều Tri Ninh ngồi trên chiếc giường nhỏ của mình, nóng lòng mở hộp quà. Cậu kinh ngạc phát hiện, bên trong hộp lớn có rất nhiều bộ quần áo xinh đẹp, một chiếc đồng hồ điện tử tinh xảo, và cả... một con búp bê khác của giải thưởng "Ichiban Kuji: Cuộc phiêu lưu lớn của Thỏ Nhung"!

Chú Thỏ Nhung mặc yếm vàng chanh và quần đùi nhỏ ngoan ngoãn ngồi giữa đống quần áo, đôi mắt to tròn cứ thế nhìn cậu.

Tim Kiều Tri Ninh lại tan chảy vì sự đáng yêu.

Hơn nữa con búp bê Hoắc Thừa tặng cậu, cậu hiện tại đã sưu tập đủ toàn bộ bộ sưu tập đồ cổ của Thỏ Nhung.

Tuyệt vời thật!

Kiều Tri Ninh không khỏi cảm thấy tự hào, phấn khích nhìn về phía Lục Thanh Cừ, nở một nụ cười rạng rỡ: "Anh Thanh Cừ, anh thật sự tốt quá, em đặc biệt thích quà của anh!"

"Thích là tốt rồi." Lục Thanh Cừ cười nói, "Mua cho em rất nhiều bộ quần áo, sau này em đi làm ở công ty giải trí, sẽ dùng đến."

"Ừm ừm, em đều nhìn thấy rồi."

Những bộ quần áo này đều rất có phong cách, đơn giản nhưng lại mang chút tinh nghịch. Chỉ là những nhãn treo toàn tiếng Anh trên đó khiến Kiều Tri Ninh có chút khó hiểu.

Cậu mở hộp, cầm từng bộ quần áo lấy ra sắp xếp gọn gàng. Ánh mắt cậu dừng lại ở một bộ quần áo nằm dưới cùng, đồng tử lập tức mở to, "...Anh Thanh Cừ, cái này cũng là tặng cho em sao?"

Kiều Tri Ninh không thể tin được lấy ra miếng... vải nhỏ màu hồng phấn kia.

"Ừm, đúng vậy." Lục Thanh Cừ hoàn toàn không cảm thấy có gì sai, "Anh thấy đáng yêu lắm, nên mua cho em."

"Đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng mà..." Kiều Tri Ninh lại nhìn bộ quần áo đó một cái, khó xử nói, "Đây không phải là cái váy sao?"

Chỉ thấy trong tay cậu đang nắm chặt một chiếc váy nhỏ màu hồng nhạt viền ren, chân váy không quá ngắn, nhưng lại xẻ tà ở bên hông, dùng dây ren màu trắng ngà làm điểm nhấn, còn đính hai chiếc nơ mini.

Lục Thanh Cừ giả bộ nhìn nhầm, ngạc nhiên nói: "Ồ, đúng là váy thật, xin lỗi Ninh Ninh, lúc anh mua cứ tưởng là váy quần, không xem kỹ... Em sẽ không trách anh chứ?"

Kiều Tri Ninh ngượng ngùng xua tay: "Không, không đâu, anh cũng không nhìn rõ mà, còn đổi được không?"

Lục Thanh Cừ có vẻ hơi khó xử: "Chắc là không đổi được, nếu không cứ để ở chỗ em đi."

"Vậy cũng được." Kiều Tri Ninh đỏ mặt xếp chiếc váy này lại bỏ vào tủ quần áo dưới cùng, thề sẽ không chủ động mặc loại quần áo như vậy.

"Khoan đã, chiếc đồng hồ này là...?" Kiều Tri Ninh tiếp tục lục hộp, lại phát hiện một chiếc đồng hồ.

Lần này là một chiếc đồng hồ điện tử dây đeo màu bạc trắng, mặt đồng hồ rất đặc biệt, kim đồng hồ và trang trí máy móc đều màu hồng nhạt, màn hình điện tử hiển thị ngày và giờ màu xám được khảm hoàn hảo ở hai bên, tinh xảo mà đáng yêu. Thậm chí còn đẹp hơn chiếc đồng hồ thạch anh dây đỏ Lục Thanh Cừ tặng lần trước.

"Đây là chiếc đồng hồ mới anh chọn cho em." Lục Thanh Cừ biết đối phương băn khoăn, nhanh chóng giải thích, "Lần trước anh lắp thiết bị định vị vào đồng hồ là anh sai, lần này anh có thể đảm bảo đây chỉ là một chiếc đồng hồ điện tử bình thường, anh hy vọng em đừng giận anh nữa, Ninh Ninh."

"Anh Thanh Cừ..." Kiều Tri Ninh cảm động đến mức nước mắt sắp rơi xuống, cậu không ngờ rõ ràng đã nói là xin lỗi rồi, Lục Thanh Cừ còn nhớ rõ như vậy, nhất thời nói năng lộn xộn, "Em, em đợi đến ngày anh tốt nghiệp, nhất định sẽ tặng anh một món quà thật lớn!"

"Được thôi, anh rất mong chờ." Đôi mắt Lục Thanh Cừ lóe lên một tia sáng u ám, "Bây giờ cũng không còn sớm nữa, em làm việc cả đêm vất vả rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm nhé?"

Kiều Tri Ninh nhìn đồng hồ, cũng đúng là gần 11 giờ rồi, "À, được, vậy em đi tắm trước nhé."

"Được, trước khi ngủ anh pha cho em ly sữa bò, nhớ uống nhé." Lục Thanh Cừ nheo mắt.

"Được, cảm ơn anh nhé." Kiều Tri Ninh hoàn toàn không cảm thấy có gì sai. Khi cậu tắm xong và uống hết sữa bò, liền buồn ngủ đến mức ngủ thiếp đi ngay lập tức.

Lúc kim đồng hồ chỉ sau 12 giờ, thiếu niên đã ôm thú bông chìm vào giấc ngủ sâu.

Bóng đen to lớn bước đi nhẹ nhàng vào phòng cậu, cúi người vươn ngón tay, đặt lên đôi môi còn hơi sưng tấy của cậu.

Ngón tay lạnh lẽo với khớp xương rõ ràng cạy mở da thịt cậu, chui vào chiếc lưỡi mềm mại.

Thiếu niên không khép miệng lại được, nước bọt không ngừng chảy xuống.

Tất cả bị bóng đen nuốt vào miệng.

Sau đó, bóng đen rũ mi gật đầu, ghé sát ngậm lấy đôi môi đầy nước của cậu, hôn như ác lang ăn thịt, mút mát tinh tế, gần như gặm cắn.

...

Sáng hôm sau, Kiều Tri Ninh tỉnh dậy rất sớm. Tối hai hôm trước cậu nhận được tin nhắn công việc từ Du Khanh Dặc, nói rằng hôm nay có một nhãn hiệu mỹ phẩm dưỡng da đang rất nổi tiếng ở đại lục đến chọn người mẫu quảng cáo. Họ rất ưng cậu và một người mẫu nam khác trong công ty, chỉ xem hồ sơ mẫu còn chưa đủ, nhất định phải gặp người thật rồi mới chọn giữa hai người.

Thế là cậu không thể không đặt báo thức, đi đến công ty từ sớm để chờ đợi.

Nhưng kỳ lạ là, khi cậu soi gương thay quần áo, lại phát hiện môi mình đặc biệt đỏ.

Còn đỏ hơn cả ngày hôm qua bị Hoắc Thừa hôn, hơn nữa vị trí khóe môi còn hơi sưng.

Kiều Tri Ninh ngây người, lẽ nào đây là muỗi cắn?

Chưa đến tháng Sáu mà muỗi đã như tiêm thuốc kích thích, cứ đuổi theo cậu mà cắn sao?!

Cậu còn chưa kịp tức giận, bên ngoài cửa truyền đến giọng Lục Thanh Cừ.

"Ninh Ninh dậy rồi à, anh làm bữa sáng rồi, có muốn ăn một chút không?"

"Ăn... Anh đợi em một chút." Kiều Tri Ninh vội vàng từ tủ quần áo lấy ra một chiếc áo thun cổ cao, lại vội vàng lau hai lần son dưỡng môi, rồi mới vội vã đi ra.

Lục Thanh Cừ đặt bát đũa xuống, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt thiếu niên với đôi môi bị chính mình hôn đến đỏ như anh đào chín mọng, mãn nguyện cười.

"Em vội đi công ty à, có muốn anh lái xe đưa em đi không?" Anh ta hỏi.

"Cũng không vội lắm đâu, hẹn 8 giờ rưỡi, kịp mà." Kiều Tri Ninh vừa ăn vừa phát hiện ra một điểm mù từ lời nói của Lục Thanh Cừ, "Ủa, xe anh không phải lần trước bị tai nạn hỏng rồi sao, nhanh vậy đã sửa xong rồi à?"

"Anh lại mua một chiếc tốt hơn." Đôi mắt Lục Thanh Cừ lóe lên một tia âm lãnh, tiếp tục nói, "Anh đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, sẽ không có ai làm tổn thương chúng ta."

Kiều Tri Ninh trong miệng đang nhai bánh gạo, bỗng nhiên bị Lục Thanh Cừ nói những lời trịnh trọng như vậy làm nghẹn lại, "..." Mơ hồ cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua trước mặt.

"Ninh Ninh." Lục Thanh Cừ lại lần nữa mở miệng, "Nếu, anh nói nếu, anh có chỗ ở mới, em có sẵn lòng chuyển đến ở cùng anh không?"

Kiều Tri Ninh sững sờ, không hiểu ý trong lời nói của đối phương: "Chúng ta hiện tại ở đây không phải rất tốt sao, chuyển nhà gì đó, phiền phức lắm."

Hơn nữa người này không phải rất nhanh sẽ thành công với Hoắc Thừa sao, ở cùng với cậu vai phụ nhỏ bé này làm gì chứ, nghiện làm bạn cùng phòng à???

Kiều Tri Ninh thầm thở dài, không còn cách nào khác, là cậu quá có mị lực, ngay cả nhân vật chính cũng phát triển tình bạn với cậu. Thật không hổ là cậu, Tiểu Thỏ Đại Vương!

Chỉ thấy Lục Thanh Cừ có chút thất vọng rũ mắt: "Cũng phải, vậy chuyện này để sau nói vậy."

"Ừm ừm!" Kiều Tri Ninh, "Anh Thanh Cừ giỏi thật đấy, còn trẻ như vậy đã có kế hoạch mua nhà rồi, sau này nhất định có tiền đồ lớn."

"Cảm ơn Ninh Ninh." Lục Thanh Cừ nheo mắt cười, trong lòng dấy lên một dòng chảy ngầm.

Đương nhiên rồi, rốt cuộc đó là lâu đài công chúa chuẩn bị cho bảo bối mà.

...

Kiều Tri Ninh thật sự không ngờ, chiếc xe Lục Thanh Cừ nói đã thay đổi lại là một chiếc Porsche. Khi cậu xuống xe, vừa vặn bị vài đồng nghiệp nhìn thấy, vừa vào công ty, liền có người nhiệt tình vây lại hỏi đông hỏi tây.

Có người hỏi người đẹp trai lái xe kia có phải là bạn trai cậu không, lại có người hỏi nhà cậu có phải rất giàu không.

Xấu hổ quá.

Cậu liên tục xua tay nói đều không phải, chỉ là bạn cùng phòng.

Vài nghệ sĩ trẻ tuổi tỏ vẻ không tin, nhà ai có người lái Porsche mà lại còn ở chung phòng trọ với người khác chứ.

Kiều Tri Ninh cảm thấy mình cũng không nói rõ được, dứt khoát không giải thích, ai hỏi thì cứ nói dối cho qua.

Góc thang máy ở tầng một của công ty.

Một nam nghệ sĩ trẻ tuổi chạm vào cánh tay Ngu Sam, cười khẩy nói: "Này này, mày nghe nói chưa, hôm nay Kiều Tri Ninh đi từ chiếc Porsche xuống đó."

Ngu Sam lắc đầu: "Hắn có tiền thế nào cũng không liên quan đến tao."

"Nếu là chính hắn có tiền thì còn nói làm gì, nhưng người lái xe kia, là một người đàn ông trẻ tuổi, nghe bọn họ nói lúc xuống xe còn kéo tay Kiều Tri Ninh nữa đó."

Ngu Sam có chút vô ngữ, cười lạnh một tiếng: "À, chuyện này ở giới này còn hiếm thấy sao?" Dù sao có thể dựa vào người khác mà leo lên tầng lớp trên, ai lại muốn tự mình vất vả chứ.

"Ai da, tao đây không phải vì mày mà bênh vực kẻ yếu sao, hôm nay nhãn hiệu mỹ phẩm Vũ Phi đến chọn người mẫu quảng cáo, đây là một hợp đồng lớn đó, lỡ bị cái tên tân binh không biết từ đâu ra đó giành mất thì sao?"

Ngu Sam: "Loại nhãn hiệu lâu đời, sản phẩm nội địa như vậy, sẽ để mắt đến một tân binh không có kinh nghiệm, không có độ phủ sóng sao? Điểm này tao vẫn có lòng tin."

"Cũng phải, dù sao hắn ngay cả huấn luyện tân binh còn chưa tham gia, chắc là khó."

"Ừm." Ngu Sam nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên sạch sẽ xinh đẹp kia càng thêm sâu sắc.

Kiều Tri Ninh hoàn toàn không chú ý tới Ngu Sam đang dùng ánh mắt dò xét đánh giá cậu cách đó không xa, chỉ là khi đi ngang qua thang máy, cảm giác không hiểu sao bị người ta va vào vai một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co