Truyen3h.Co

【EDIT/HOÀN】Rốt cuộc cậu còn có bao nhiêu "anh trai tốt" nữa?

Chương 2: Tình nhân

phongmien98765

Nghe nói căn biệt thự này nằm ngay trung tâm khu hoa xa hoa bậc nhất thành phố A này chính là tư dinh của đạo diễn. Phòng khách rộng lớn với trần nhà cao vút, từ trần nhà thả xuống chiếc đèn pha lê mạ vàng lộng lẫy. Trên lò sưởi treo một bức Hoa súng nguyên tác đã thất truyền từ lâu. Trên nền gạch sáng bóng, từng món đồ gỗ trắc quý giá lặng lẽ tỏa ra mùi hương trầm cổ. Toàn bộ ngôi nhà rực lên vẻ xa hoa như một tòa lâu đài bước ra từ giấc mộng.

Cửa được đẩy ra.

Ngay lối vào có thể nhìn thấy vài vị khách mời đang rải rác trong phòng khách: có người tựa vào sofa đọc sách với dáng vẻ thảnh thơi, có người đứng ở quầy bar pha cà phê, có người đang thong thả ngắm những chai rượu đặt trên giá. Dù đứng ở đâu, mỗi người đều mang vẻ đẹp và khí chất khiến nơi đây ngập trong phong thái nhã nhặn và quý phái, như một bức họa hoàn mỹ khiến người ta không nỡ làm xáo động.

Tiếng chuông cửa vang lên, tất cả đều quay lại.

Trái ngược với sự tao nhã của họ, thanh niên vừa xuất hiện trước cửa lại mang theo một phong thái hoàn toàn khác biệt. Dáng người cao gầy trong chiếc sơ mi xanh, đôi mắt sáng và nụ cười cong khoé môi đầy sức sống của Giản Thượng Ôn giống như lưỡi gió sắc bén quét qua mặt hồ yên ả, gợi lên lớp sóng khiến ai cũng chú ý.

"Ồ, mọi người đông đủ nhỉ?"

Giản Thượng Ôn đứng thẳng, dựa vào chiếc vali của mình, khẽ nâng cánh tay trắng nõn tinh tế lên, vẫy tay chào:

"Chào mọi người."

Căn phòng lặng đi một nhịp.

Vì trước khi đến, không ai biết danh tính người khác, thế nên khi nhìn thấy Giản Thượng Ôn, hầu hết đều không giấu được vẻ kinh ngạc. Những người đàn ông ngồi trên sofa thậm chí ánh mắt còn nhuốm vẻ sâu thẳm khó lường.

Giản Thượng Ôn lại tựa như chẳng hề cảm nhận được không khí đang thay đổi. Cậu bước vào, thở ra một hơi nhẹ nhõm: "Bên ngoài nóng quá, vẫn là trong nhà dễ chịu hơn hẳn."

Trên bàn gần đó có một bình nước lọc.

Giản Thượng Ôn chỉ vào chiếc ly, mỉm cười hỏi người đàn ông trẻ trông có vẻ khó gần đứng cạnh đó:
"Tôi có thể uống không?"

Chàng trai với mái tóc dựng cá tính trong chiếc áo phông đen hơi khựng lại một chút, có lẽ không nghĩ rằng cậu sẽ chủ động nói chuyện với mình, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:

"Tùy anh."

Sự lúng túng bị phá vỡ.

Giản Thượng Ôn lấy ly, rót nửa cốc nước, rồi ngửa cổ uống vài ngụm. Chiếc cổ trắng mảnh của cậu vẽ nên đường cong tuyệt đẹp, phớt hồng vì nắng ngoài cửa như điểm chút phấn mỏng. Khi đặt ly xuống, cậu mới quay lại nhìn vào người đối diện: "Cảm ơn. Tôi là Giản Thượng Ôn, còn cậu?"

Chàng trai với mái tóc nhím không nghĩ rằng đối phương lại chủ động tiếp tục cuộc trò chuyện. Sau thoáng ngạc nhiên, đường nét sắc bén trên gương mặt dần khôi phục vẻ bình tĩnh, giọng nói trầm thấp có chút lạnh lùng: "Phỉ Thành."

Giản Thượng Ôn lập tức nhận ra cái tên này.

Phỉ Thành, nam thần thế hệ mới trong giới eSports, trẻ tuổi nhưng đã giành trọn các chức vô địch lớn nhỏ, thậm chí còn phá kỷ lục với chuỗi năm mùa liên tiếp vô địch giải đấu chuyên nghiệp. Dù chỉ mới ngoài hai mươi, hắn đã sở hữu lượng fan hâm mộ lên đến hàng chục triệu trên toàn mạng xã hội. Nghe nói gia cảnh của vị này cũng không hề tầm thường, câu lạc bộ thi đấu mà hắn trực thuộc chính là sản nghiệp của gia đình. còn chuyện thi đấu... chỉ là hứng thú, quán quân... chỉ là tiện tay lấy về mà thôi.

Lại thêm một công tử nhà giàu đi du ngoạn nhân gian.

𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
𝓒𝓱𝓲̉ 𝓭𝓪̆𝓷𝓰 𝓽𝓪̣𝓲 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @𝓹𝓱𝓸𝓷𝓰𝓶𝓲𝓮𝓷𝟗𝟖𝟕𝟔𝟓
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟

Nụ cười trên môi Giản Thượng Ôn càng sâu hơn một chút. Cậu khẽ nghiêng người, vươn tay ra phía trước, ánh mắt lấp lánh: "Rất vui được làm quen."

Làn da cậu mỏng, phần cổ vừa phơi nắng đỏ lên như chút phấn lụa, rồi rất nhanh biến mất dưới cổ áo.

Phi Thành đứng gần nhất nên nhìn rõ. Hắn thoáng cứng người, dù khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng đôi tai lại đỏ bừng.

Khán giả livestream nhìn mà muốn đập bàn hét lên:

"A a a a! Tiểu Phỉ đúng là bé cưng ngây thơ của chúng ta!"

"Giản Thượng Ôn cố ý đúng không!"

"Tránh xa bé nhà chúng tôi ra!"

"Bắt nạt người ta không hoạt động trong giới giải trí, không biết chiêu trò của cậu chứ gì!"

Những vị khách khác trong biệt thự không nhìn rõ chuyện vừa xảy ra, nhưng cũng hiểu rằng Giản Thượng Ôn đang chào hỏi mọi người. Hơn nữa, cậu tỏ ra rất lịch sự, nụ cười vô hại, khí chất lại ôn hòa, khiến những người mới gặp cũng không tiện tỏ thái độ lạnh nhạt.

Quả nhiên...

Khi Giản Thượng Ôn quay người, đã có một người chủ động bước tới.

Đó là một chàng trai có vẻ ngoài sạch sẽ, thanh tú. Cậu ta mặc áo thun trắng đơn giản kết hợp với quần jeans, cả người toát lên vẻ trong trẻo như ánh nắng đầu hạ. Trên gương mặt luôn giữ một nụ cười sáng lạn, cậu ta tiến lên, thoải mái chào hỏi:

"Chào anh, em là Ôn Cẩm. Lần đầu gặp mặt, mong được chỉ giáo."

Nói xong, ánh mắt trong trẻo của chàng trai nhìn cậu, rồi hơi nghiêng đầu cười ngại ngùng:

"Xin lỗi nhé, lúc nãy em chưa ra chào ngay, vì... em có cảm giác mình trông hơi giống anh. Thế nên sững người mất một lúc. Không biết chúng ta đã gặp nhau trước đây chưa nhỉ?"

Giản Thượng Ôn lặng lẽ nghe, môi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng đáy mắt lại không hề gợn sóng.

Ôn Cẩm, cậu không biết tôi.
Nhưng tôi... lại biết rất rõ cậu.

Kiếp trước, khi sống dưới danh nghĩa "thế thân" của cậu, tôi phải chịu đựng những kẻ ái mộ cậu cùng những dục vọng gần như biến thái và sự tra tấn tàn nhẫn từ họ. Khi cậu trở về nước, tôi từng ngây ngốc nghĩ rằng đó sẽ là lúc mình được giải thoát. Nhưng để che giấu những việc đê hèn họ đã làm, những người đàn ông ấy lại dùng mọi thủ đoạn phong sát, bôi nhọ tôi trong giới giải trí. Khi tôi bị bức đến đường cùng, mang theo chút hy vọng cuối cùng chạy đến cầu xin cậu, còn cậu khi ấy thì sao?

Chàng trai đơn thuần và thiện lương nép trong lòng người đàn ông cao lớn tuấn mạo, giọng run rẩy: "Anh... người này là ai, những gì anh ta nói... có phải thật không?"

Cho đến tận bây giờ...

Tôi vẫn nhớ rõ, người đàn ông quyền lực ấy, Phó Cẩn Thành đã cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cậu, dùng giọng dịu dàng như thứ ánh sáng khiến người ta dễ dàng tin tưởng mà nói:
"A Cẩm, cậu ta chỉ là một kẻ điên. Lời của kẻ điên mà em cũng tin sao? Cả đời này anh chỉ yêu một mình em, sao có thể có quan hệ gì với cậu ta được?"

Thế rồi bọn họ rời đi.

Mà sau ngày hôm đó, những gì Giản Thượng Ôn phải chịu đựng trong tay đám đàn ông ấy lại càng tàn khốc hơn. Trong chốn tối tăm không thấy mặt trời, cuối cùng không chịu nổi mà đã lựa chọn chấm dứt sinh mạng của mình.

Sau khi chết.

Giản Thượng Ôn mới biết hóa ra mình sống trong một thế giới tiểu thuyết. Ở thế giới này, nhân vật chính là Ôn Cẩm, người được tất cả các công theo đuổi nhưng không bao giờ có được, là bạch nguyệt quang của họ. Chỉ cần ai đến gần Ôn Cẩm là sẽ yêu đến chết đi sống lại. Còn cậu chỉ là thế thân cho bạch nguyệt quang, tồn tại để khắc sâu sự điên cuồng mà họ dành cho Ôn Cẩm.

Để làm nổi bật thứ tình yêu duy nhất dành cho Ôn Cẩm.

Bọn họ đối xử dịu dàng với Ôn Cẩm bao nhiêu, thì lại tàn nhẫn với cậu bấy nhiêu. Cuối cùng, dù cậu có chết thảm nơi góc khuất chẳng ai nhớ đến, thì cũng chỉ là một màn kịch trong trò chơi tình ái của những kẻ đó.

Giản Thượng Ôn thoát ra khỏi dòng hồi ức.

Ôn Cẩm hơi chần chờ nhìn người đứng trước mặt, đôi môi khẽ mấp máy, do dự hỏi:

"Anh... chúng ta... đã từng gặp nhau ở đâu sao?"

Tiếng cậu vừa dứt, ánh mắt của vô số người trong căn nhà đổ dồn lại. Đặc biệt là mấy người đàn ông đang ngồi trên sofa, Giản Thượng Ôn thậm chí không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được những ánh nhìn sắc lạnh chứa đầy nguy hiểm ấy.

Trong phòng im lặng mấy giây.

Một lúc sau.

Giản Thượng Ôn nhẹ nhàng nhướng mi, khóe môi khẽ cong, giọng nói trong trẻo nhưng lại mang theo chút trêu chọc: "Đương nhiên là chưa rồi. Nếu không, một em trai đáng yêu như vậy, tôi mà từng gặp qua, chắc chắn sẽ không quên được."

Tai Ôn Cẩm đỏ lên, cậu cúi đầu hơi bối rối nói:

"Cũng... cũng không đến mức đó đâu mà."

Giản Thượng Ôn nhìn cậu trai trước mặt. Cậu bé sạch sẽ đến mức như một trang giấy trắng, niềm vui sau khi được khen đều viết rõ trên khuôn mặt. Vẻ ngây thơ đáng yêu ấy khiến ai nhìn cũng muốn cưng chiều. Đương nhiên rồi, ở thế giới này, ai cũng yêu cậu ta. Cậu ta vốn là nhân vật chính, chẳng cần làm gì cũng có thể được vô vàn sủng ái.

Không giống như cậu.

Giản Thượng Ôn xoay người, quay người, ánh mắt rơi lên chiếc sofa phía sau. Rõ ràng cậu chưa làm gì cả, nhưng ba người đàn ông cao lớn, anh tuấn kia, một người trưởng thành ổn trọng, một người người tao nhã lịch thiệp, một người lại lạnh lùng cuốn hút, đều nhìn cậu bằng ánh mắt đầy cảnh giác và nguy hiểm.

Cậu chỉ vừa xuất hiện thôi, đã trở thành cái gai trong mắt bọn họ.

Giản Thượng Ôn cong môi cười, nụ cười đẹp đẽ mà sắc nhọn như một đóa hoa nhiễm độc, rực rỡ mà nguy hiểm.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều nghĩ cậu sắp giở trò gì nữa. Nhưng không, cậu chẳng làm gì cả.

Giản Thượng Ôn chỉ cúi đầu nhìn Ôn Cẩm, giọng vui vẻ tự nhiên:
"Tôi vừa đến, vẫn chưa biết phòng ngủ của chúng ta ở đâu. Có thể phiền cậu em dễ thương chỉ đường giúp tôi không?"

Ôn Cẩm không chút do dự, vừa định gật đầu.

"Để tôi."

Một giọng nói trầm ổn vang lên, người đàn ông trên sofa đứng dậy. Phó Cẩn Thành cao lớn, tây trang giày da, khí chất mạnh mẽ bức người. Hắn nhìn Giản Thượng Ôn, vẻ mặt không chút biểu cảm:

"Tôi dẫn cậu ấy đi."

Ôn Cẩm thoáng ngạc nhiên. Trong ấn tượng của cậu ta, Phó ca luôn lạnh nhạt, chưa từng là người nhiệt tình như thế.

Phó Cẩn Thành bước đến trước mặt Ôn Cẩm, giọng dịu lại, săn sóc nói: "A Cẩm, em vừa mới thu dọn đồ đạc, chắc cũng mệt rồi. Nghỉ ngơi đi, để tôi đưa cậu ta đi, tiện thể về phòng lấy chút đồ."

Ôn Cẩm bừng tỉnh, vội gật đầu, mặt có chút đỏ vì được Phó Cẩn Thành quan tâm.

Giản Thượng Ôn như thể không hề để ý màn tương tác giữa hai người, chỉ cười nhạt: "Vậy làm phiền Phó tổng rồi."

Trên livestream, khán giả cũng nhẹ nhõm thở phào:

"Thì ra chỉ là tiện đường!"

"Tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm chứ!"

"Tại Giản Thượng Ôn cố tình câu nhiệt đó, tôi còn tưởng Phó tổng là người yêu cũ của cậu ta thật đấy!"

"Nực cười, ai mà tin chuyện đó chứ?"

Hai người một trước một sau rời khỏi đại sảnh, bóng dáng dần khuất. Những khách mời còn lại cũng âm thầm thở phào.

Không phải vì lý do gì đặc biệt. Rõ ràng từ đầu đến cuối Giản Thượng Ôn luôn cư xử ôn hòa, nhưng không hiểu sao, sự xuất hiện của cậu khiến bầu không khí trong phòng khách phút chốc trở nên căng thẳng, sóng ngầm cuộn trào.

𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
𝓒𝓱𝓲̉ 𝓭𝓪̆𝓷𝓰 𝓽𝓪̣𝓲 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @𝓹𝓱𝓸𝓷𝓰𝓶𝓲𝓮𝓷𝟗𝟖𝟕𝟔𝟓
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟

Trên cầu thang dẫn lên tầng hai.

Giản Thượng Ôn bước theo sau Phó Cẩn Thành. Người đàn ông kia giúp cậu xách hành lý, dáng vẻ lịch thiệp, mạnh mẽ. Tuy có vẻ ga lăng nhưng suốt dọc đường không nói với cậu lấy một câu, thái độ xa cách như thể đúng thật chỉ là tiện đường giúp đỡ. Mọi cử chỉ đều chuẩn mực không thể bắt lỗi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Giống hệt như kiếp trước.

Mặt người dạ thú, ra vẻ đạo mạo.

Giản Thượng Ôn lặng lẽ đánh giá người trước mặt, bước chân chậm rãi theo sau, cho đến khi cả hai đến trước cửa phòng.

Tầng hai được trang trí theo phong cách cổ điển. Tấm thảm dưới chân mềm mại, hành lang treo đầy những bức tranh quý hiếm, có cả những tác phẩm vốn đã thất truyền. Biệt thự rất rộng, đứng ở đây thậm chí không nhìn thấy cuối hành lang. Kiến trúc tinh tế, mang phong vị cổ điển, đủ để thấy tài lực của đạo diễn chương trình quả thật không phải dạng vừa.

Phó Cẩn Thành dừng lại:
"Đến rồi."

Giản Thượng Ôn thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhận lấy chiếc vali từ tay người đàn ông kia. "Cảm ơn Phó tổng."

Khoảnh khắc lướt qua nhau, đầu ngón tay hai người chạm nhẹ. Cậu không chắc liệu mình có cố ý hay không, chỉ nhớ rõ người này mắc chứng sạch sẽ. Kiếp trước, mỗi lần chạm vào cậu, hắn đều phải tỏ vẻ ghê tởm mà rửa tay rất lâu.

Phó Cẩn Thành chỉ nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người cậu vài giây rồi quay đi không một lời.

Giản Thượng Ôn quay sang nhìn ống kính, hỏi PD phía sau: "Vậy tôi mở cửa vào nhé?"

Quay phim gật đầu.

Cánh cửa bật mở.

Giản Thượng Ôn xoay nhẹ núm cửa, đẩy cửa bước vào. Đây là phòng đôi, không gian rộng rãi, thoáng đãng. Cách đó không xa là một vách kính trong suốt, từ đây có thể nhìn ra khu vườn nhỏ bên ngoài. Tiếng nước chảy của đài phun hòa với nắng tràn xuống, khiến cả khu vườn xanh mướt như được đỡ trong tay mùa xuân.

Giản Thượng Ôn mỉm cười:
"Phòng đẹp thật."

Cậu thích ánh nắng. Nhưng đã rất lâu rồi, chuyện được phơi mình dưới ánh mặt trời đối với cậu là một điều xa xỉ.

Máy quay không tiện đi theo nữa, vì đây là không gian riêng tư, dặn dò: "Lát nữa cậu thu dọn xong thì xuống tầng một nhé."

Giản Thượng Ôn khẽ gật đầu.

Sau khi cửa phòng được đóng lại, cậu không lập tức thu dọn đồ đạc mà chỉ đứng yên bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài. Mãi đến khi tiếng mở cửa lại vang lên và có người bước vào, cậu còn chưa kịp quay đầu thì cánh tay đã bị ai đó nắm chặt, lưng cậu bị đập mạnh lên tường. Cơn đau lan dần khiến cậu nhìn rõ gương mặt trước mắt.

Vị tổng tài lạnh lùng, xa cách trong lời đồn, người vừa rồi dưới lầu còn làm như xa lạ với cậu, giờ phút này lại ép cậu lên tường, vây cậu trong vòng tay, mày nhíu chặt nhìn cậu. Giọng nói trầm thấp vang lên: "Cậu đến đây làm gì?"

Giản Thượng Ôn thử giãy ra nhưng không thoát được, chỉ có thể bật ra một tiếng rên đầy bất mãn.

Phó Cẩn Thành cúi đầu, lúc này mới thấy trên cánh tay mảnh mai trắng trẻo đã hiện một vòng đỏ rõ rệt. Nhìn thấy vậy, hắn khẽ nới lỏng lực tay.

Giản Thượng Ôn vẫn bị kẹt trong vòng tay người đàn ông, nơi chóp mũi toàn là hương gỗ trầm nhạt dịu thuộc về Phó Cẩn Thành. Cậu dựa vào tường, giọng bình thản:

"Đạo diễn mời tôi đến."

Phó Cẩn Thành khẽ nhíu mày: "Tại sao Thẩm Nghị lại chọn cậu?"

Giản Thượng Ôn khựng lại một chút. Cậu cúi đầu, trong mắt lướt qua một tia châm biếm. Với danh tiếng tồi tệ của cậu hiện tại, đúng là ai cũng phải tránh xa, sợ liên lụy. Mà một trong những kẻ đã đẩy cậu xuống vực sâu ấy... đang đứng ngay trước mặt.

"Lý do đơn giản thôi."

Giản Thượng Ôn ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Phó Cẩn Thành, chậm rãi nói: "Đây là một chương trình hẹn hò với người yêu cũ mà, đạo diễn mời tôi vì điều gì, chẳng lẽ Phó tổng không rõ sao?"

Bao năm qua những người muốn tiếp cận Phó Cẩn Thành không hề ít. Dù hắn có lạnh lùng, tàn nhẫn đến đâu thì trong suốt từng ấy năm, người duy nhất từng có danh phận bên cạnh hắn vẫn chỉ có một mình Giản Thượng Ôn.

Vậy nên, chẳng cần phải suy nghĩ nhiều.

Phó Cẩn Thành lập tức khẳng định rằng chương trình mời Giản Thượng Ôn đến đến với thân phận "tình nhân cũ" của hắn.

Hắn lạnh mặt, không chút do dự ra lệnh: "Cậu rút khỏi chương trình đi."

Không gian trong phòng chìm vào tĩnh lặng.

Phó Cẩn Thành nói xong câu đó, như thể vừa ban ra một mệnh lệnh tuyệt đối, sau đó thản nhiên thu tay lại. Trong suy nghĩ của hắn, Giản Thượng Ôn chắc chắn sẽ không dám phản kháng. Hắn lấy lại dáng vẻ lạnh lùng, xa cách vốn có, như thể người vừa ép cậu vào tường khi nãy hoàn toàn không phải là mình.

Nhưng bên cạnh vẫn không có câu trả lời.

Phó Cẩn Thành nhíu mày, nghi hoặc liếc sang.

Người đang đứng dựa tường kia nhẹ nhàng xoa cổ tay mảnh. Da Giản Thượng Ôn rất mỏng, dù lực tác động nhỏ cũng dễ đọng lại dấu vết. Điều này, Phó Cẩn Thành đã sớm biết. Mỗi lần trông thấy, hắn đều thoáng kinh ngạc trước sự yếu ớt của cậu. Trước đây, những lúc thế này, Giản Thượng Ôn luôn đỏ mắt trách hắn quá thô bạo.

Nhưng hôm nay lại khác.

Cậu không hề tỏ ra ấm ức hay oán giận, thậm chí còn rất ung dung, thoải mái.

Khi cậu ngẩng lên, đáy mắt mang theo một nụ cười nhẹ. Đôi mắt sáng như phản chiếu cả dòng nắng ngoài vườn.

Rồi cậu chậm rãi lên tiếng:

"Nếu tôi nói không... thì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co