[FREENBECKY - BECKYFREEN] SỰ SẮP ĐẶT
Trở về
Máy bay chạm đường băng, thân máy rung một nhịp dài
Em ngồi thẳng lưng, hai bàn tay đan chặt, lạnh toát đến khi tiếng tiếp viên vang lên thông báo an toàn, nàng mới hít sâu, kéo vali lặng lẽ đi ra
Cánh cửa kiểm soát mở ra, luồng hơi oi nồng ập tới - mùi khói xe, mùi nhựa đường hâm hấp
Em thoáng nhắm mắt rồi mở ra nhìn ngắm Bangkok... vừa quen, vừa lạ
Đã hai năm rồi...
Em không báo cho ai
Không bạn bè, không gia đình
Ngay cả người vợ trên danh nghĩa kia cũng không
Đây là quyết định bất chợt, là bước chân em tự mình chọn – trở về, lặng lẽ, vào một ngày chẳng ai hay
Bắt một chiếc taxi rời khỏi sân bay, em đưa mắt nhìn ngắm thành phố - những quán ăn, những toàn cao ốc đồ sộ, đứng sừng sững dọc các con đường
Taxi dừng trước cổng một tòa cao ốc ở một khu riêng biệt
Em ngẩng lên, ánh nắng phản chiếu từ những ô cửa đập thẳng vào mắt
Dòng chữ mạ vàng trên đỉnh sáng chói, ngực em khẽ chùng xuống
Công ty của người phụ nữ mà trên danh nghĩa chính là vợ em
Từ hôm nay, em sẽ phải sống... cạnh một con người đã từng gọi là vợ nhưng xa lạ hơn cả người dưng
Em còn đang bối rối thì một bóng dáng bước nhanh ra từ sảnh
Phụ nữ, dáng cao, vest đen, ánh mắt bà nghiêm nghị dừng lại nơi em, thoáng lóe chút bất ngờ
Bà cúi đầu, giọng điềm tĩnh "Phu nhân..."
Em khựng lại "...Chị... cứ gọi tôi là Becky thôi tôi nghe vậy không quen"
Người thư ký lắc đầu, khóe môi chỉ khẽ nhếch, như cười mà không hẳn là cười
"Xin lỗi phu nhân! Tổng giám đốc không cho phép! Hiện tại ngài ấy đang họp... để tôi đưa phu nhân lên đấy ạ!"
Em siết quai vali, hít một hơi rồi chỉ gật nhẹ, chân chậm rãi bước theo - tiếng giày gõ xuống sàn xen lẫn nhịp tim dồn dập
Ting!
Thang máy dừng ở tầng cao nhất
Em bước ra ngay sau thư kí, chậm rãi tiếng về căn phòng ở cuối hành lang
Cạch!
Cửa phòng họp bật mở
Căn phòng nghiêm trang đột ngột chững lại
Bao ánh mắt cùng xoáy về phía người vừa xuất hiện
Em đứng ở ngưỡng cửa, tay đặt trên vali, rồi khẽ mỉm cười coi như chào, kéo ghế trống cạnh người phụ nữ ngồi ở đầu bàn lặng lẽ ngồi xuống
Tiếng ghế cọ trên sàn vang khô khốc
Một giọng đàn ông gắt lên "Xin lỗi! Đây là phòng họp quan trọng... cô là ai? Không phận sự xin mời ra ngoài!"
Em giật mình, môi mấp máy nhưng vẫn chưa không nói được gì
Thư ký ngoài cửa vừa định bước vào thì người phụ nữ bên cạnh em ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào em
Trong một giây, có tia ngạc nhiên ánh lên rất rõ ràng nhưng liền được điều chỉnh - tất cả biến mất để lại thứ lạnh đến rợn người
Người đó đặt bút xuống, ngón tay gõ từng nhịp lên mặt bàn, khô khốc như dao gõ vào đá
"Ngồi yên!" – giọng trầm, sắc, lạnh
"Freen..." Em giật mình quay sang nhìn chị, khẽ gọi, tay siết chặt vạt váy, lặng người
Chị không nhìn em mà chậm rãi đảo mắt nhìn quanh, từng chữ nặng nề "Cô ấy... là vợ tôi!"
Không khí chết lặng
Mấy tiếng thì thầm nhỏ bật lên
Ai nấy trân trối nhìn em – phu nhân chưa từng xuất hiện, nay bất ngờ ngồi cạnh tổng giám đốc
Chị xoay cây bút, ánh mắt lia thẳng vào người vừa bất kính "Lần sau còn dám hỗn... thì đừng xuất hiện ở công ty này nữa!"
Tên giám đốc kia mặt tái mét, cúi gập "Xin... xin lỗi phu nhân... tôi... tôi không biết..."
Em vội lắc đầu, giọng nhỏ "Không sao... tôi không để bụng"
Chị lạnh lùng ngắt lời, mắt ghim chặt em "Em không cần nhân nhượng ai ở đây! Người có quyền tha thứ... chỉ có tôi!"
Em cúi xuống, tim nặng như đá
Ngồi cạnh chị, gần đến mức nghe được hơi thở, mà khoảng cách xa hơn cả đại dương
Cuộc họp tiếp diễn gượng gạo
Đến khi cuộc họp kết thúc
Chị khép hồ sơ, giọng dứt khoát "Tan họp!"
Em còn chưa kịp đứng thì một cánh tay đã vòng qua eo, siết chặt khiến em khựng lại
Chị mặt không đổi sắc, tay vẫn giữ, kéo thẳng em ra ngoài
Bao ánh mắt sau lưng dõi theo
Tiếng giày cao gót nện xuống nền, xen lẫn bước đi hơi loạn của em
Em nghiêng đầu, giọng thấp "Chị không cần làm quá vậy đâu người ta nhìn kìa"
"Rất cần!" Chị đáp gọn, lạnh "Để họ nhớ em là vợ tôi!"
Em nhếch môi, ánh mắt thách thức "...nghe giống khoe khoang hơn em tưởng chị thích giấu kín cơ?"
"Giấu hay không... là quyền của tôi!" Chị không quay đầu, giọng đều đều "Em chỉ cần đi cạnh tôi!"
Em khẽ hừ, không nói thêm nhưng mắt nhìn thẳng, không chịu cúi xuống
Cạch!
Cửa phòng tổng giám đốc khép lại
Không gian chỉ còn hai người
Chị buông tay em, chân bước nhanh vòng qua bàn, tháo khuy áo vest
Em đứng nguyên, ánh mắt không rời, khẽ cất giọng, khẽ nhưng sắc "Chị có bất ngờ không... khi thấy em ở đây?"
Chị khựng nửa nhịp, mắt tối lại
"Có!"
Ngay sau đó, chị ngồi xuống ghế, mở tập hồ sơ mới "Nhưng bất ngờ... chẳng thay đổi được gì?"
Em khoanh tay, tựa nhẹ vào bàn dài, giọng cứng "Ít ra cũng cho thấy chị còn có cảm xúc chứ không hoàn toàn là một cỗ máy!"
Chị ngẩng lên, ánh mắt lạnh cắt "Đừng kiếm chuyện với tôi, Becky! Tôi không có thời gian đôi co với em!"
Em nghiêng đầu, cười nhạt "Với chị, chọc tức cũng dễ thôi"
Không khí đặc quánh
Chị gõ nhịp ngón tay, giọng trầm "Em trở về... vì cái gì?"
Em nhìn thẳng, không né "Thì học xong rồi... không còn lý do ở lại Anh nữa nên về"
Chị chống một tay lên bàn, người nghiêng tới trước "Ừ vậy thì nghe cho rõ... em về đây không có nghĩa chúng ta sẽ gần nhau hơn đâu đấy!"
Em lập tức đáp, giọng ngang "Em chưa từng trông mong điều đó nhưng chị đừng nghĩ muốn đẩy em đi... thì em sẽ ngoan ngoãn đi đâu"
Chị im lặng, mắt tối sầm
Em thong thả ngồi xuống sofa, vắt chéo chân, bình thản như chẳng có gì
Một khoảng lặng dài
Cuối cùng, chị nhấc điện thoại, giọng lạnh nhạt "Đưa phu nhân về nhà!"
Ngắt cuộc gọi, chị không nhìn thêm một lần nào nữa
Vài phút sau
Cửa phòng bật mở
Thư ký bước vào khẽ cúi đầu "Phu nhân, mời theo tôi!"
Em im lặng đứng lên, tay kéo vali, không thèm liếc chị lấy một cái
Bóng em theo sau thư ký, tiếng bánh xe lăn trên sàn trải thảm dài nghe lạnh lẽo đến khó chịu
Xe riêng đã chờ sẵn dưới sảnh
Người thư ký mở cửa xe, nàng nhanh chóng bước lên, vali của nàng đã được đặt gọn ở cốp xe
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co