Harry Potter × Marvel | Eternals
Chap 5
Về mặt kỹ thuật, Harry, Ron, Hermione và Sprite phải học. Về mặt kỹ thuật, Hermione thực sự đang học. Harry và Ron đang xây dựng những bức tượng nhỏ ngày càng phức tạp từ giấy và tấn công lẫn nhau giữa lúc viết bài tiểu luận Lịch sử Pháp thuật.
Và Sprite đang vui vẻ chuẩn bị cho Vũ hội bằng cách xây dựng những kế hoạch phức tạp để lấy rượu. "Mình nghĩ mình có thể buôn lậu hoặc Biến hình thứ gì đó để uống rượu" cô trầm ngâm nói, "Nhưng vấn đề thực sự là mình sẽ cần tìm hiểu xem liệu có cần phải lo lắng về bùa phát hiện rượu hay không, không thì mình sẽ phải học một phép Biến hình mới-"
"Mình cá là giáo viên sẽ có biện pháp nào đó để đảm bảo học sinh không thể uống rượu một cách công khai," Ron nói và đặt bút lông xuống. "Lằn tuổi hay gì đó."
Sprite chế giễu. "Tất cả chúng ta đều biết những thứ đó không có tác dụng với mình. Hoan hô dòng máu ma thuật ảo ảnh kỳ lạ"
"Đó có phải là lời giải thích mà bồ đã nói với họ không?" Harry nói.
"Đúng vậy, hoàn toàn không có bất kỳ bằng chứng nào ngược lại," Sprite nói. "Dumbledore đã cố gắng niệm chú lên mình để biết mình bao nhiêu tuổi, nhưng nó chỉ mang lại cho ông ấy biểu tượng vô cực, và mình... chắc chắn ba mươi phần trăm là điều đó không chính xác."
"Huh" Harry nói.
"Dumbledore đang cân nhắc nghiêm túc việc mời một người phá lời nguyền đến xem xét. Ông ấy không biết tại sao lại có người muốn che giấu tuổi của mình như vậy. Nhưng mặt tích cực là nếu mình có thể mang rượu vào vũ hội, mình có thể uống và bất cứ ai bảo rằng mình không thể sẽ phải nói là mình bao nhiêu tuổi"
Hermione đặt cây bút lông xuống với vẻ cáu kỉnh. "Có người đang cố viết tiểu luận Lịch sử Pháp thuật," cô nói thẳng.
"Và có một số người dường như không thể được xác định*!" Sprite nói. "Đợi đã. Không."
"Ở đây cũng vậy!" Ron nói. "Ít nhất là theo Fleur Delacour*"
"Ừ," Sprite nói, chỉ vào Ron, "Nhưng mình không được chấp nhận* vì không ai biết mình bao nhiêu tuổi. Bồ không được chấp nhận vì chò chơi chữ đó*"
(*chú thích cuối chương)
"Làm ơn đi, tuần sau chúng ta có bài kiểm tra," Hermione nói.
Sprite chế giễu. "Các bài kiểm tra thật ngu ngốc."
"Đồng ý," Ron nói.
"Làm ơn," Hermione nói lại. "Mình biết bồ không quan tâm đến điểm số, Sprite, nhưng mình thì có."
"Mình xin lỗi vì đã từ chối đến lớp học mà mình ghét," Sprite hờn dỗi nói. "Hơn nữa, mình đã nói chuyện với Binns nhiều năm trước và bất cứ điều gì ông ta đã dạy mình đều là những điều mà mình đã biết hoặc có thể dễ dàng tự mình tìm ra."
"Thầy ấy đã nhớ bồ là ai đủ lâu để đồng ý với những điều như vậy?" Harry nói.
"Ừ, tất cả các hồn ma đều biết chính xác mình là ai," Sprite nói. "Peeves biết một trong những tổ tiên của mình và đã kể cho tất cả những hồn ma khác về mình, và bây giờ tất cả họ đều có sự pha trộn kỳ lạ giữa sự tôn trọng và sợ hãi đối với mình" Cô cau mày. "Mình tự hỏi..."
"Chỉ vì họ biết tổ tiên của bồ?" Ron nói. "Điều đó có nghĩa là mình có thể khiến Peeves tôn trọng mình phải không?"
"Không thể," Sprite nói. "Tổ tiên của mình là bạn của Peeves, và có vẻ như mình trông giống ông ấy nên Peeves đang cố gắng nối lại tình bạn cũ của họ thông qua mình" Cô thở dài. "Hơi lạ một chút, nhưng lợi ích của việc có những con ma sợ mình tốt hơn việc chúng luôn liếc nhìn mình bất cứ khi nào mình đi ngang qua."
"Huh," Hermione nói. "Hấp dẫn."
Cuộc trò chuyện tạm lắng xuống, và với tinh thần trách nhiệm, Harry đã gạch thêm vài dòng trong bài luận của bản thân.
Sau đó Hermione nói, "Sprite, mình đang định hỏi: bồ vẫn còn học lớp Muggle học chứ? Mình đã phải bỏ nó sau năm ngoái, nhưng mình không biết liệu bồ có thể đưa cho mình những ghi chú của bồ không?"
Sprite ngước lên ngượng ngùng. "Ồ," cô nói. "Không, mình không học nữa"
Hermione thở dài nặng nề và nói: "Xin hãy nói rằng đó là vì bồ đã chuyển sang lớp khác."
"Không," Sprite nói. "Mình chỉ bỏ nó thôi."
"Tại sao bồ không học nữa?" Hermione nói. "Ít nhất bồ phải vượt qua các bài kiểm tra để không bị trượt!"
"Giáo sư và mình khá hiểu nhau," Sprite nói. "Chỉ cần giáo sư không truy lùng mình vì không đến lớp thì mình sẽ không đến. Nếu phải đến, mình sẽ tìm cách nào đó để thông báo cho giáo sư rằng bất cứ điều gì ông ta đang nói đều khác ở Mỹ, ở Ấn Độ, hoặc ở Peru, hoặc ở Nhật Bản, hoặc ở Malaysia, hoặc...ờ, bồ biết mà. Ngoài ra, ngay cả là người Anh, không ai thích việc mình đứng lên và bắt đầu giảng giải về sự phức tạp của việc hòa nhập giữa dân Anh vào năm 1832 so với năm 1842."
"Bồ không nên cố tình làm gián đoạn lớp học," Hermione nói.
"Nó không có ý nghĩa lớn đối với mình" Sprite nói.
"Chúng ta ở đây để học," Hermione nói.
"Và họ đang học!" Sprite nói. "Chỉ là không phải từ giáo sư thôi!"
"Chúng ta không đến đây để nghe chuyện," Hermione nói. "Chúng ta đến đây để học những kỹ năng thực tế"
Sự khó chịu bùng lên trong mắt Sprite, và trong nửa giây, Harry thề rằng cậu có thể nhìn thấy hàng thế kỉ đằng sau đôi mắt của cô, sự khó chịu và vẻ mặt lạnh băng đã được rèn luyện qua nghìn năm tuổi trẻ. "Ừ, là lỗi của mình, tất cả những người mình biết thường xuyên phải biến que diêm của họ thành kim tiêm," Sprite nói.
"Đó là phần giới thiệu hay về Biến hình và bồ biết điều đó" Hermione nói.
Sprite khịt mũi. "Không, cách giới thiệu hay nhất về Biến hình là biến không khí thành một con dao."
"Nghe có vẻ vô cùng phức tạp." Hermione nói. "Bồ đã bao giờ làm điều đó?"
"Đó là lần Biến hình đầu tiên mà dì mình nhớ đã làm," Sprite nói.
"Dì của bồ, thần đồng Biến hình?" Hermione nói. "Đó không hẳn là người phù hợp để so sánh với người khác!"
"Được thôi, ý kiến hay đấy," Sprite nói. Một khoảng lặng trôi qua và Harry lại quay lại với bài luận của cậu. Cậu đọc được một đoạn khác trước khi Sprite đột ngột lên tiếng lần nữa. "Chết tiệt,"
Harry nhìn lên từ bài luận, đôi mắt lờ đờ.
"Nó là gì?" Ron hỏi, nghe có vẻ kiệt sức như Harry.
"Phép thuật phát hiện rượu có tồn tại," Sprite nói. "Là biến hình."
"Được," Ron nói và ngồi phịch xuống ghế. "Có ai trong số mấy bồ có ý tưởng về cách làm cho bài luận Lịch sử Pháp thuật này dài hơn không? Mình cần ít nhất một inch nữa."
"Hãy thử tìm kiếm thêm thông tin đi," Hermione nói.
Ron nhăn mũi. "Mình đã đến đoạn kết luận rồi."
"Hãy tìm một cuốn từ điển đồng nghĩa," Sprite nói. "Hãy chọn những từ dài nhất có thể. Viết sai một số từ, gạch bỏ và viết lại cho đúng. Và trời ơi, bồ sẽ có một bài luận dài hai feet."
Ron chĩa bút lông vào Sprite. "Mình không chắc mình cảm thấy thế nào khi nhận lời khuyên từ một người chưa từng nộp một bài luận Lịch sử nào."
"Không đúng," Sprite nói. "Mình thường xuyên phải nộp bài luận. Chúng chỉ có cấu trúc xoay quanh cách mà Binns có thể bắt đầu dạy các sự kiện thay vì những điều vô nghĩa mà ông ấy muốn chúng ta học."
"Lần cuối cùng bồ đến lớp Lịch sử là khi nào?" Hermione nói.
Sprite nghiêng đầu, cau mày. Cô nói: "Mình đã đến lớp rất nhiều trong năm đầu tiên vì mình thích tranh luận với Binns. Sau đó vào năm thứ hai, Binns phát hiện ra- ừm, ông ấy bắt đầu phớt lờ mình bất cứ khi nào mình cố tranh luận với ông ấy, vì vậy mình đã ngừng đến. Riddle bắt mình phải đến một vài lớp học, nhưng mình đang bận chọc tức anh ta để anh ta đã không chiếm hữu mình, điều đó rõ ràng là không hiệu quả, nhưng mình không nghe thấy một lời nào về những lớp học đó. Mình chưa đến một buổi nào vào năm ba và năm nay cũng vậy. Vì thế, lần cuối cùng là vào giữa năm hai."
Hermione thở dài nặng nề. "Bồ biết là chúng ta cần phải thi OWL môn Lịch sử Pháp thuật, phải không?"
"Tuy nhiên, không cần thiết phải vượt qua nó" Sprite chỉ ra. "Nếu
nó không liên quan gì đến công việc của mình"
Hermione nói: "Rất nhiều công việc đòi hỏi kiến thức về lịch sử."
Sự thích thú lấp lánh trong mắt Sprite. "Hermione, hãy tin mình khi mình nói rằng mình chắc chắn có kiến thức sâu rộng về lịch sử."
"Mình chỉ đang cố giúp thôi!" Hermione nói. "Ít nhất hãy nói rằng bồ đã đọc sách giáo khoa!"
"Mình đã đọc sách giáo khoa," Sprite nói, rõ ràng là cô đã bắt chéo ngón tay khi nói vậy. "Và mình đã nói chuyện với Binns, ông ấy đồng ý cho mình qua môn. Không phải mình vừa nói rồi sao?"
Hermione chỉ thở dài lần nữa và quay lại với bài luận, Harry cũng làm theo.
***
Đêm vũ hội, Harry và Sprite cùng nhau đến Đại sảnh đường. Harry đang mặc áo choàng trơn, trong khi Sprite đang mặc loại quần áo có vẻ như là thời trang thường ngày của cô bất cứ khi nào cô không bị bó buộc bởi đồng phục học sinh. Nó chắc chắn không giống những bộ váy trang trọng hay áo choàng mà các học sinh khác đang mặc. Nó không giống với bất kỳ định nghĩa nào về "chuyên nghiệp" hay "trang trọng" mà Harry có thể nghĩ ra. Có vẻ như Sprite vừa lấy một vài bộ quần áo ra khỏi tủ và mặc chúng mà không quan tâm đến từ "buổi khiêu vũ trang trọng".
Mặc dù chọn mặc trang phục dạo phố, vì lý do nào đó, Sprite đã không chọn quần áo vừa vặn với mình. Cô kéo tay áo thường xuyên đến mức Harry muốn chỉ ra rằng cô đang làm điều đó một cách rõ ràng. Một nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt Sprite khi cô kéo tay áo - rõ ràng là tay áo quá ngắn.
"Bồ có phiền nếu mình dẫn đầu khi chúng ta khiêu vũ không?" Sprite nói khi cánh cửa mở ra. "Mình là một vũ công khá có kinh nghiệm."
"Chắc chắn rồi," Harry nói, người đã học khiêu vũ tổng cộng một giờ. "Nếu mình giẫm lên ngón chân của bồ, thì mình xin lỗi trước."
Sprite cười toe toét. "Đừng lo," cô nói và đá một chân ra để cho Harry thấy rằng cô đang đi ủng. "Mình sẽ không cảm nhận được nó."
Họ khiêu vũ, và ngay khi bài hát đầu tiên kết thúc, Sprite rời sàn nhảy ngay lập tức, đi thẳng đến bàn đồ uống, và Harry thấy Ron đang ngồi cùng bàn với Padma Patil, cả hai người đều trông như thể họ muốn bỏ đi ngay lập tức. Đôi mắt của Ron tập trung hoàn toàn vào Hermione và Viktor Krum. Trên mặt cậu lộ rõ vẻ khó chịu.
"Bồ có thấy Hermione đi cùng ai không?" Ron nói ngay khi Harry đến đủ gần để nghe thấy. "Viktor Krum! Bồ ấy đang khiêu vũ với kẻ thù!"
"Thật sao?" Harry nói. Ánh mắt hướng về sàn nhảy, dán chặt vào Cho và Cedric.
"Bồ ấy đang khiêu vũ với kẻ thù của bồ!" Ron nói, dường như cảm thấy Harry không có phản ứng thích hợp. "Bồ ấy là kẻ phản bội!"
"Ồ," Harry nói.
Bên cạnh Ron, Padma gắt gỏng khó chịu. "Cậu ta đã nói về chuyện này cả đêm rồi," cô thông báo với Harry. "Cậu tốt hơn tôi." Nói xong, cô đứng dậy và bỏ đi.
"Mình không nói về chuyện này suốt cả đêm," Ron nói, nghe có vẻ như bị xúc phạm. "Mình đã nói với Padma rằng chiếc váy của cô ấy trông rất đẹp."
"Bồ thật tử tế," Harry nói. Cedric đặt Cho xuống sàn nhảy và cả hai cùng cười.
"Đúng vậy đó!" Ron nói. "Bố dặn mình phải chắc chắn nói với cô ấy điều đó. Thế nên suốt đêm mình không nói về Hermione vì Padma và mình đã nói về chiếc váy của cô ấy."
Trước khi Harry kịp phản ứng, Sprite xuất hiện trở lại và ngồi phịch xuống chiếc ghế trống của Padma bên cạnh Ron. "Những chiếc cốc ở đây bị nguyền rủa để ngăn cản Biến hình nếu ta chưa đủ tuổi" cô buồn rầu thông báo cho Harry và Ron. "Không có rượu cho mình."
"Tệ quá," Harry nói, vẫn nhìn Cho và Cedric. "Những chiếc cốc có thể biết bồ chưa đủ tuổi thành niên?"
"Chúng nhận ra giọng nói của mình. Rõ ràng trước đây chúng không thể làm điều đó, nhưng người lớn không muốn mình hoặc các học sinh năm bảy thiết lập một đường dây buôn lậu rượu. Thật không may, lẽ ra mình đã có thể kiếm được tiền."
"Bồ có thấy Hermione đi cùng ai không?" Ron hỏi.
"Ừ- một gã người Bungari to lớn nào đó," Sprite nói.
Sự chú ý của Harry bị phân tán. "Tên to lớn đó- là Viktor Krum," Ron nói một cách phẫn nộ. "Ngôi sao Quidditch quốc tế."
"Đối thủ của bồ!" Ron nói thêm. "Kẻ thù!"
"Mình biết anh ta trông quen quen," Sprite nói. "Sao bồ lại làm to chuyện lên thế, Ron? Không phải bồ đã mời Delacour đi khiêu vũ sao? Không phải cô ấy cũng là kẻ thù sao?"
"Điều đó khác!" Ron ngắt lời, và cuối cùng Harry cũng chuyển sự chú ý của mình ra khỏi Cho. "Mình không khiêu vũ với cô ấy!"
"Ừ, bởi vì cô ấy đã từ chối bồ," Sprite nói.
Ron nhảy dựng lên. "Thật không đúng đắn! Họ đã nhảy màn mở đầu, và thế là xong! Lẽ ra họ không nên ở ngoài đó nữa!"
"Có vẻ như họ đang vui vẻ," Sprite nói.
Gần như có hơi nước bốc ra từ tai Ron. "Đó không phải là vấn đề!"
Harry đá thẳng vào chân Sprite.
"Tuy nhiên, đó là sự thật," Sprite nói, phớt lờ phương thức giao tiếp cực kỳ phức tạp của Harry.
Ron phát ra một âm thanh chán nản. "Mình sẽ đi kiếm thứ gì đó để ăn," cậu nói cộc lốc và bỏ đi.
Khi Ron rời đi, sự chú ý của Harry quay trở lại với Cho và Cedric. Cuối cùng khi rời mắt khỏi họ, cậu nhận ra mình là người duy nhất ở bàn, Sprite đã rời đi một lúc nào đó và Ron vẫn chưa quay lại. Cậu nhìn quanh phòng tìm Ron, hy vọng cậu ta chưa đến nói chuyện với Hermione về việc hẹn hò.
Thật không may, cậu nhìn thấy Ron và Hermione ở chân cầu thang. Không thấy Krum đâu cả, và các học sinh Drumstrang khác cũng vậy, chắc hẳn họ đã quay về tàu của mình. Sprite đang đứng gần Ron và Hermione, trông như thể đang cố gắng hết sức nhưng hoàn toàn thất bại trong việc hòa giải cuộc tranh cãi.
Miễn cưỡng, Harry đứng dậy. Sprite có vẻ cần hỗ trợ.
Khi cậu lê bước tới, hy vọng rằng bằng cách nào đó Ron và Hermione sẽ làm hòa trước khi cậu phải làm bất cứ điều gì về cuộc tranh cãi của họ, Hermione đã nói gì đó về việc đừng hỏi cô ấy như một phương sách cuối cùng, sau đó quay người và vội vã bỏ đi. Sprite ném cho Ron một cái nhìn phán xét và lao theo Hermione.
"Lần này là về cái gì?" Harry nói khi đến gần.
"Đừng hỏi mình" Ron chế giễu. "Hermione thực sự phát điên rồi. Mình sẽ đi ngủ." Cậu quay lại và dậm chân bỏ lại Harry.
Không biết phải làm gì khác, Harry đi theo.
***
Sprite chạy theo Hermione, suýt vấp ngã và đè lên bạn mình.
Sprite sẽ khẳng định cho đến cuối ngày, dù thời gian đó có kéo dài bao lâu đi nữa, rằng cô thực sự đã không nhìn thấy Hermione ở đó, và dù sao đi nữa, cô cũng không quen với việc đối phó với những chi mọc dài ra. Chứng kiến việc cao lên bao nhiêu chỉ sau vài tháng vẫn là một cảm giác hồi hộp phấn khích, nhưng cảm giác về thăng bằng của Sprite lại hoàn toàn ngược lại. Cô vẫn đang cố gắng làm quen để có được cảm giác cân bằng cũ, chỉ để đột ngột nhớ ra rằng cô đã cao thêm ít nhất một feet kể từ đó. Sự hồi tưởng đột ngột này thường xảy ra khi Sprite nghiêng người xuống đất, vấp phải thứ gì đó hoặc va vào và đập đầu vào thứ gì đó.
Cho đến nay, cô vẫn chưa bị đánh giá về kích thước của mình trước một Eternal khác, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian và cô lo sợ ngày điều đó cuối cùng cũng sẽ xảy ra. Cô đã vô tình bị một Deviant đánh vào mặt một lần vì quên cúi xuống, nhưng nhân chứng duy nhất cho điều đó là Dane, và Dane biết phải giữ im lặng.
Trong trường hợp này, thay vì vấp phải Hermione, người đang ngồi trên cầu thang và khóc, chân của Sprite vấp phải một hòn đá lớn, bởi vì rõ ràng là lâu đài chết tiệt này ghét Sprite, và cuối cùng cô nằm dài trên bậc thang cạnh Hermione.
Hermione nhìn chằm chằm vào Sprite qua làn nước mắt. "Bồ... bồ ổn chứ?" cô nói.
"Mình ổn," Sprite nói, người đã chịu đựng gần như mọi vết thương mà nhân loại biết đến ngoại trừ việc bị chặt chân tay và hiện đang phải chăm sóc một ngón chân bị vấp và lòng kiêu hãnh bị tổn thương sâu sắc. Cô kéo mình lên ngồi cạnh Hermione. "Bồ ổn không?"
Những giọt nước mắt mới lại trào ra trên mắt Hermione.
Ôi không. Ồ, không. Ôi không. Đánh lạc hướng bồ ấy đi. "Vậy," Sprite nói. "Bồ thích Ron à?" Chờ đã. Không. Câu hỏi tồi tệ. Chết tiệt. Sprite, đồ ngốc!
"Không," Hermione nói nhanh sau đó lau nước mắt.
"Được rồi," Sprite nói. Cô đã chứng kiến hàng triệu mối tình tuổi teen thăng trầm, nhưng nếu Hermione muốn giả vờ như mình không nằm trong số đó, thì Sprite là ai mà có thể từ chối cô điều đó? "Vũ Hội thế nào?" Không, chờ đã, rõ ràng là cô ấy đã có khoảng thời gian tồi tệ. Chết tiệt!
Đúng như dự đoán, Hermione lại bắt đầu khóc.
"Váy của bồ rất đẹp?" Sprite nói. "Mình từng biết một người thích những bộ váy như vậy" Như thế đã đủ gây mất tập trung chưa? Có lẽ mình nên thử những thứ liên quan tới bồ ấy. "Ừm, trước đây mình đã từng ở trong hoàn cảnh của bồ, điều đó không vui chút nào."
"Bồ đã phải đối phó với một người như Ron?" Hermione nói. Cô có vẻ nghi ngờ. Sprite không chắc liệu cô có nên cảm thấy bị xúc phạm hay không.
"Ồ, chắc chắn rồi. Đại loại thế. Mình nghĩ có lẽ mình đã từng thần tượng anh ấy, nhưng có lẽ mình chưa bao giờ yêu anh ấy chút nào, nhưng đúng vậy."
"Ồ," Hermione nói. "Đó có phải là người mà chúng ta biết không?"
"Không thể nào. Anh ấy chết trước khi mình gặp mấy bồ, nhưng anh ấy đã đi khắp thế giới, có thể bồ biết anh ấy. Cao, tóc đen, có cái tên ngu ngốc, ghét nhân loại?"
"Mình... Nó không gợi nhớ mình đến ai"
"Sẽ không đâu. Ừm. Vậy, Krum? Anh ta thế nào?"
"Anh ấy thật tử tế," Hermione nói.
"Tốt," Sprite nói.
Có sự im lặng trong một thời gian rất dài. Sprite có thể nghe thấy tiếng đồng hồ điểm nửa đêm.
"Đã muộn rồi," cô nói. "Hẹn gặp bồ vào ngày mai?"
Hermione gật đầu, và Sprite đứng dậy rồi vội vã rời đi. Có lẽ đã là nửa đêm nhưng Sprite có nhiều việc quan trọng hơn là đi ngủ.
Cô có một Tử thần Thực tử phải điều tra. Cụ thể, cô có một Tử thần Thực tử biết những bí mật của cô để điều tra.
Và những người duy nhất biết bất cứ điều gì đáng kể về bí mật của cô là những hồn ma của Hogwarts.
***
Hóa ra những hồn ma không biết gì về Tử thần Thực tử đã tấn công Sprite. Thật không may. Điều đó có nghĩa là có một người khác ngoài kia biết Sprite đã từng bất tử. Một số người khác nhớ đến Sprite như là một Eternal, đứa trẻ cổ xưa hay kể chuyện và chiến đấu với quái vật và không bao giờ trưởng thành.
Có người biết cô là ai, và dù người đó là ai, họ cũng sẵn sàng cử người truy lùng Sprite để bắt hoặc giết cô và tìm ra bí mật của họ.
Với những hồn ma không biết gì, Sprite sẽ phải mạo hiểm ra ngoài Hogwarts để tìm câu trả lời. Việc đột nhập và sử dụng Bột độn thổ có lẽ sẽ không hiệu quả vào thời điểm này. Không đời nào cô có thể vào nhà của một Tử thần Thực tử thông qua Bột độn thổ- điều đó thật bất cẩn.
Cô sẽ cần một cách tiếp cận khác.
Cô cần ai đó có thể Độn thổ.
Sprite cần một người mà cô biết có thể giữ bí mật.
***
Chú thích:
Đoạn này mình không biết dịch sao cho dễ hiểu nhưng từ gốc là "undateable" và theo ý Sprite là không thể xác nhận được tuổi còn Ron chơi chữ lại ý là bị từ chối bởi Fleur và không có ai để hẹn hò:)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co