Chương 22: Vũ khí duy nhất
Khôi Nguyên đứng trước lò nướng, ngó mình qua tấm cửa kính bé nhỏ, chăm chú dõi theo mấy cái bánh ngọt thơm lừng mùi cacao. Hai tay cậu đeo găng cách nhiệt, người mặc một cái tạp dề, cái mũi khịt khịt liên tục để kiểm tra xem liệu đống bánh có bị nướng cháy hay không.
Lò nướng kêu lên 'ting ting' báo hiệu mẻ bánh đã sẵn sàng. Khôi Nguyên lôi đống bánh mềm mại ra khỏi lò, chuẩn bị đục lỗ để nhồi kem vào bên trong. Thành phẩm siêu đẹp mắt dần hoàn thiện dưới kĩ năng khéo léo của cậu. Bánh muffin chocolate chip đủ sáu cái ra lò.
Khôi Nguyên nhẩm đếm rồi chia vào từng túi bóng có kẹp nơ khác nhau. Hai túi cho Nhi, một cho Huy, bốn cái cho bọn thằng Duy và không cái nào cho chính bản thân cậu. Khôi Nguyên nhìn sang đống thành phẩm lỗi nát bấy ở bàn bếp, có chút chán nản nhặt thử lên ăn.
- Cũng không tới nỗi nào...
Đã khá lâu kể từ lần cuối Nguyên làm những món ăn vặt kiểu này, tay nghề hơi thụt giảm. Cậu để túi đựng bánh ngay ngắn lên móc xe, vừa ngâm nga bản nhạc nào đó vừa nổ máy đến trường. Kỳ nghỉ hè đã kết thúc, do bố mẹ cho phép nên Khôi Nguyên thậm chí còn không tham gia học phụ đạo. Cậu nghỉ dài trọn vẹn ba tháng, và cũng trong ba tháng đó Linh Nhi là người mà cậu chỉ có thể gặp qua điện thoại.
Hôm nay là ngày đầu tiên trở lại trường để làm bài kiểm tra sát hạch đầu năm, bài kiểm tra này thực chất cũng chỉ là bài kiểm tra củng cố kiến thức mà đám học sinh đã học sau cả tháng phụ đạo hè. Tuy nhiên đối với Linh Nhi thì chúng lại khá quan trọng. Thầy Long đặc biệt yêu cầu con bé đạt kết quả tốt trong kỳ thi lần này để có thể tìm dần cho nó một đội tuyển phù hợp.
Đội tuyển là thứ quá đỗi xa xỉ với người như Nguyên, chỉ cần điểm số trên lớp của cậu không kém là bố mẹ đã mừng lắm rồi. Tuy nhiên Nguyên vẫn đặc biệt chuẩn bị mấy cái bánh ngọt, hy vọng có thể cổ vũ tinh thần cho những người cố gắng vì kỳ thi lần này như Linh Nhi.
Khôi Nguyên phóng xe qua nhà Nhi để đón con bé đi học, không may nó đã rời nhà từ cách đây khá lâu. Nguyên gọi điện thoại cũng không thấy Nhi trả lời, chỉ thấy tấm ảnh nó chụp bầu trời đăng trên Locket 20 phút trước. Nguyên đánh xe quay trở lại trường, men theo lối cũ, khung cảnh mà Linh Nhi đã chụp dần hiện ra trước mặt Nguyên.
Nếu nó đã đến trường rồi thì sao không trả lời tin nhắn của cậu? Khôi Nguyên rất nhanh đã có lời giải đáp. Khi Nguyên vô tình đi qua một con ngõ nhỏ, cậu thấy có người từ trong ngõ lao nhanh ra, sau đó lập tức bị vài người khác lôi lại vào. Người bị truy đuổi dù chỉ mới kịp thò ra ngoài một cánh tay, song tình cảnh bất ổn đã khiến Khôi Nguyên lập tức nhớ đến Linh Nhi - đứa mà Huy đã từng cảnh báo Nguyên rằng nó vẫn đang bị nhắm đến bởi bọn bắt nạt.
Không kịp rút chìa khóa xe, Khôi Nguyên phanh gấp lại. Cậu cũng không kịp gạt chân chống, cả chiếc xe 50 phân khối cùng đống bánh muffin cứ thế đổ dạt ra lề đường.
- Bài thi hôm nay rất quan trọng với mày đúng không? Vậy thì bọn tao càng phải cho mày không thể thi nổi!
Chiếc áo trắng đồng phục in hằn những vết bẩn từ đế giày, khóe miệng Nhi sưng lên, rớm máu. Linh Nhi không đem theo áo khoác nỉ nên trông con bé vừa gầy gò vừa thảm hại. Mang tiếng là nghỉ hè hẳn ba tháng mà dường như nó chỉ gầy yếu đi chứ không béo lên tẹo nào.
Âm thanh xô xát truyền ra từ ngõ nhỏ. Khôi Nguyên dùng hết sức lực mà cậu từng có trong đời, chạy thật nhanh về phía ấy. Đường đi chật hẹp ngập mùi ẩm mốc của rêu và nước đọng sau cơn mưa. Linh Nhi ngồi bệt trên nền đất, đối diện có sáu người cả nam lẫn nữ. Trông thấy Khôi Nguyên tới, đám bắt nạt tưởng ất ơ ở đâu vô tình xen vào nên khó chịu vô cùng:
- Thằng này ở đâu chui ra đây? Đừng có lo chuyện bao đồng, cút ngay cho tao!
Một tên con trai to béo đại diện đứng ra chặn Khôi Nguyên. Hình thể hắn to về chiều ngang nhưng chiều dọc còn kém hơn Nguyên một chút. Khôi Nguyên lạnh giọng:
- Lo chuyện bao đồng? Nó là bạn cùng lớp của tao.
- Thì sao?
Tên con trai nắm lấy cổ áo Khôi Nguyên nhưng đám con gái phía sau đã kịp nhớ ra điều gì đó. Một đứa nghi ngờ mở điện thoại, sau khi đối chiếu với tài khoản của Khôi Nguyên trên mạng xã hội, Giang kêu lên:
- Đừng đánh! Khôi Nguyên đấy!
- Khôi Nguyên là thằng nào???
Thấy đối phương chỉ hỏi chứ không có ý định dừng tay, Nguyên vội móc ví rồi vứt xuống đất vài đồng tiền. Động tác phóng khoáng của cậu khiến đám bắt nạt mở mang tầm mắt. Tên con trai thả Nguyên ra, cúi xuống nhặt tiền rồi bật cười:
- Ý mày là sao đây?
- Cho mày tiền mua thuốc, để con bé kia lại cho tao.
Vài triệu bạc cứ thế đơn giản nằm gọn trong tay, đối phương cười cợt lùi lại để lộ ra Linh Nhi và mấy người khác đang đứng. Kẻ cầm đầu là một tên con trai trông khá bảnh bao và tri thức, đang nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Linh Nhi.
- Tao đã cho phép mày cầm tiền chưa?
- Ồ, mày không cần thì tao tiêu hộ thôi!
Kẻ cầm đầu gằn giọng, nhưng đàn em của hắn xem ra không mấy nghe lời. Quang khó chịu buông cằm Linh Nhi, đánh mắt về phía Giang:
- Mày nói rõ ra, Khôi Nguyên là ai?
- Nguyễn Khôi Nguyên học trường cấp III Tô Liên, nổi tiếng lắm đấy!
- Nó đóng phim à? Làm ca sĩ hay là quay TikTok?
- Không, Khôi Nguyên nổi tiếng vì... trông đẹp trai thôi.
Lí do tưởng chừng vô cùng đơn giản khiến mấy tên con trai bắt nạt nghệt mặt. Nổi tiếng vì trông đẹp trai? Nghe vô dụng thật sự!
Mấy đứa con gái chưa nói hết. Ngoài đẹp trai ra, Nguyên còn nổi tiếng từ hồi cấp II vì đào hoa và nhiều mối quan hệ. Bố mẹ Nguyên thả cho cậu sống tự do từ năm 14 tuổi, Nguyên còn sở hữu một căn chung cư mini cho thuê, mọi khoản tiền thuê đều về túi cậu, đây là điều mà ai cũng ao ước.
Mặc kệ lời bàn luận, Khôi Nguyên vội vàng đỡ lấy Linh Nhi. Cả người Linh Nhi bết bát khiến đồng phục Nguyên cũng dính bẩn theo. Cậu cố rời mắt khỏi vết cắn đỏ ửng trên xương quai xanh nó, cứng ngắc hỏi:
- Chúng mày cắn nó?
Bọn khốn này không chỉ bắt nạt, còn cosplay mấy con chó à? Răng bị ngứa sao không ra nha sĩ? Dám cắn cổ Trình Hạ Linh Nhi!
Quang không trả lời câu hỏi của Nguyên, chỉ khẽ cười:
- Giải tán thôi, để cậu bạn này đưa Linh Nhi về.
Giang và mấy bạn nữ đi cùng vẫn chưa muốn buông tha cho Khôi Nguyên. Hiếm khi được gặp cậu ngoài đời, chúng nó không biết xấu hổ, mạnh dạn nhào tới làm quen:
- Cậu đồng ý lời mời kết bạn của tớ được không? Tên tài khoản là "Giang Ng".
- Cả của tớ nữa, "Vũ Huyền Thu"!
- Chúng mày thôi đi chưa!
Quang cảm thấy bực mình, sự thân thiết giữa Linh Nhi và Khôi Nguyên khiến cậu ta ngứa mắt. Nguyên vốn không định đáp lại Giang, song nghĩ ra điều gì đó nên cậu lịch sự:
- Khi về trường tớ sẽ chấp nhận lời mời.
- Thật á? Cậu nói thật á?! Ôi Nguyên ơi tớ yêu cậu lắm!
Khôi Nguyên gượng cười. Đối với loại người này, cậu biết rõ nhất mình cần phải làm gì để không chuốc thù mà còn có thể đưa Linh Nhi rời khỏi đây. Nếu đối phương nằm trong vòng tròn quan hệ của Nguyên thì tốt rồi, không chừng cậu còn có thể giải quyết đám này trong êm đẹp hộ Linh Nhi.
- Con bé này.. là bạn của Nguyên à?
Nghe tới tên mình, cả người Linh Nhi run nhẹ, mũi khẽ thở ra vài tiếng hừ hừ. Khôi Nguyên nhịn lại cảm giác muốn khóc, cắn răng nặn ra nụ cười:
- Đồ tiêu khiển của tớ đấy. Nó mà bị làm sao thì điểm số của tớ sẽ gặp rắc rối to. Phiền cậu tránh đường!
Linh Nhi học giỏi nên lí do của Nguyên không khiến đám bắt nạt nghi ngờ. Chúng nó tự tin cho rằng người như Nguyên sẽ không bao giờ kết bạn với Linh Nhi.
Cẩn thận bế Nhi lên, Nguyên có thể nghe thấy tiếng nó đang nhịn cười. Vành tai cậu đỏ ửng, bối rối bước thật nhanh nhân lúc không ai để ý. Dù Khôi Nguyên có thật sự coi Linh Nhi là "đồ tiêu khiển" hay không, việc Nhi được Nguyên bế trong lòng cũng khiến đám Giang ghen tị và ngưỡng mộ.
Đám bắt nạt dạt sang nhường chỗ cho hai người. Nguyên đưa Nhi ra khỏi ngõ, lấy cặp lót xuống đất cho nó ngồi nghỉ tạm cạnh chiếc xe đang đổ. Nguyên biết đám bắt nạt vẫn chưa rời đi. Cậu khẩn trương dựng xe lộ ra đống bánh ngọt rơi vãi. Vành mắt cậu hơi đỏ vì lo lắng, lưng quay về phía Linh Nhi:
- Đợi chút, tao dọn xong rồi đưa mày đến phòng y tế trường.
- "Nhồ nhiêu nhiển nhủa nhớ nhấy".
Linh Nhi nhại lại, Khôi Nguyên xấu hổ cúi gằm mặt xuống. Nguyên muốn đưa Nhi đi viện, song hôm nay có bài kiểm tra và Nguyên hiểu rõ kỳ thi này quan trọng với Nhi thế nào. Linh Nhi nhìn thấy đống bánh ngọt đã nát bấy trên nền đường, nhẹ hỏi:
- Bánh mày làm à?
- Ừ. Có hai cái là của mày, nhưng thôi bỏ đi...
Khôi Nguyên dáo dác ngó quanh xem có thùng rác không, bất ngờ cái đứa què quặt tưởng chừng như sắp chết kia lại vươn tay, cướp một cái bánh trông sạch sẽ nhất rồi bỏ vào mồm.
- Mày làm cái gì vậy?!
Nguyên hoảng hốt cướp thứ đã rơi xuống đất về, lấy tay áo chùi sạch miệng Linh Nhi. Cánh tay cậu xuất hiện vết máu rỉ ra từ môi con bé. Nguyên bóp nhẹ miệng Nhi, gằn giọng:
- Nhả ra nhanh!
- Hong!
Môi Linh Nhi chu lên, nói không tròn vành rõ chữ. Khôi Nguyên không hiểu vì sao Nhi có thể tỏ ra bình thản trong hoàn cảnh thế này được. Chắc là đối với nó, chuyện này đã trở thành điều hiển nhiên rồi chăng?
Linh Nhi tránh khỏi lòng bàn tay Nguyên, nhăn mặt nhìn đồng phục trắng tinh của mình đã trở thành tấm giẻ không hơn. Bộ đồng phục mới này nó được mẹ Huy cho, tại con gái dậy thì lớn nhanh quá, bộ năm ngoái mặc đã chật rồi.
- Mày có mang áo khoác không? Áo khoác gì cũng được?
Nguyên vội vứt túi bánh rồi lôi từ trong cốp xe ra một cái áo chống nắng nhạt màu, khoác lên người Linh Nhi. Con bé sau khi mặc thêm đồ giống như trút được cả một gánh nặng lớn. Nó thở hắt, lầm bầm trong miệng:
- Có lẽ về sau tao không nên ăn mặc quá nổi bật...
Mặc dù chỉ là tiếng làu bàu nhưng Nguyên ở cách đó không xa vẫn nghe rõ một một. Cậu tinh ý nhìn ra đống kẹp tóc trên đầu Linh Nhi đã xê dịch và đứt gãy, đến cả cái bím tết mà con bé tỉ mỉ thắt giờ cũng rũ rượi và ngấm bẩn. Dù hiện tại mọi thứ trên người Linh Nhi đều nhơ nhuốc luộm thuộm, song Khôi Nguyên vẫn có thể nhìn ra hôm nay Nhi đã chỉnh trang ăn mặc tới mức nào.
Tim cậu như thắt lại, nghẹn họng khuyên:
- Không phải là lỗi của mày đâu Nhi... Mày xinh hay xấu không liên quan đến việc chúng nó bắt nạt mày.
Linh Nhi nghiêng đầu nhìn cậu, cánh tay gầy gò của con bé ôm chặt lấy cơ thế của chính mình. Có vẻ như lời an ủi của Nguyên đã chạm đến điểm nào đó trong nó. Đầu mũi Nhi hơi đỏ, nó chớp mắt, gắng gượng nhếch môi:
- Ừ thì cũng chẳng phải lỗi của ai cả. Nhưng bông hoa quá nổi bật trong vườn thì dễ bị hái đi lắm.
Linh Nhi tháo mấy cái kẹp tóc trên đầu xuống, ngón tay lau sạch lớp son bóng lem nhem trên miệng. Rõ ràng nếu không gặp phải hoàn cảnh này, nó sẽ là đứa con gái dịu dàng và ưa làm đẹp như bao bạn cùng trang lứa.
- Thôi, hôm nay tao không muốn đi thi nữa. Tao về nhà dưỡng thương đây!
Linh Nhi mò mẫm đứng dậy, không đứng vững nên đổ nhào về phía Nguyên. Khoảnh khắc tiếp xúc gần gũi ấy khiến mấy người đang theo dõi trong ngõ suýt thì gào thét. Nguyên đỡ lấy Linh Nhi, cảm nhận mùi dầu gội thoang thoảng trên đầu nó. Cậu quyết đoán đẩy nó lên xe, đội giúp nó cái mũ bảo hiểm rồi ra lệnh:
- Không, mày phải thi.
Linh Nhi ngẩn ra, còn chưa kịp xử lý đống thông tin trong đầu thì Nguyên nói tiếp:
- Mày không có sức mạnh, cũng không có tiền. Thứ duy nhất mà mày sở hữu chỉ có lực học của mày thôi. Chúng nó biết nên mới cố gắng kìm kẹp mày. Còn mày, không được để bị tước đi vũ khí duy nhất của mình, hiểu chưa?
Trong chốc lát, cả cơ thể Linh Nhi cứng đờ. Nó ngẩn người, đôi hàng mi dài hấp háy khó tin. Bờ vai rộng lớn ẩn dưới lớp áo trắng tinh của Nguyên trông vừa đáng tin vừa trong sạch. Lời cậu nói giống hệt lời của người bạn cũ nào đó từng nói với Nhi, bất giác khiến con bé phải bịt miệng, kìm lại tiếng than trong cổ họng.
Thì nó vẫn luôn cố gắng vươn lên bằng cách đó.
Minh Huy đợi mãi mà chưa thấy Nguyên và Nhi đâu, lòng nóng như lửa đốt. Rõ ràng Linh Nhi đã đi từ sớm, ấy vậy mà sắp gần giờ thi vẫn chưa thấy bóng dáng nó trong phòng học. Hộp sữa đậu nành ít đường mà Huy mua vẫn còn nguyên trên mặt bàn Nhi, hơi nóng khiến không khí xung quanh hộp sữa ấm lên, tạo thành từng giọt nước đọng trên vỏ hộp đang nhuốm lạnh.
Minh Huy sốt ruột, ngồi ôn bài mà chẳng vào nổi chữ nào. Chân mày cậu nhíu chặt, mới thấy bóng dáng hai đứa kia ngoài cửa đã vội vàng chạy ra ngoài. Không ngờ đập vào mắt Huy lại là bộ dạng trầy trật của Linh Nhi, hệt như lần đầu cậu gặp nó trong con ngõ nhỏ. Khỏi cần nói cũng biết Nhi đã gặp phải chuyện gì. Minh Huy hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm kiếm manh mối dưới lớp áo chống nắng mà Nhi đang khoác tạm, hỏi:
- Nặng không?
- Cái cặp sách á?
Linh Nhi chỉ vào chiếc cặp mà nó đang đeo trên người. Minh Huy lắc đầu, cậu sải bước đến gần Linh Nhi hơn, lặp lại câu hỏi:
- Vết thương trên người mày, bị nặng không?
Linh Nhi "à" lên ra điều đã hiểu. Nó né tránh ánh mắt Huy, gãi đầu trả lời có lệ:
- Trông mặt thì hơi nặng nhưng người thì ổn, không sao đâu.
Minh Huy chụp lấy tay Nhi, hờ hững gẩy ra một phần cổ áo. Trên xương quai xanh của nó có một vết cắn rất sâu, hiển nhiên trò đùa của bọn bắt nạt đã tiến thêm một bước.
Linh Nhi kéo lại cổ áo đồng phục và cổ áo chống nắng, thầm tự trách bản thân đã hớ hênh để lộ. Đôi mắt đen tuyền của Huy đã tối nay lại càng tối hơn. Khuôn mặt cậu mờ mịt tựa sương mù, ẩn đâu đó là tiếng gió bão sắp tràn tới. Huy siết chặt nắm tay, lần đầu tiên trong cuộc đời muốn bỏ thi để đi tìm người nào đó rồi đấm cho trận.
- Đừng xúc động, phải thi đã. Kỳ thi này quan trọng với tao lắm, đợi xong rồi tao sẽ giải thích cho mày, được không Huy?
Linh Nhi khuyên can bị Huy gạt tay ra:
- Không. Mày vào thi, tao đi tìm chúng nó.
- Cả hai đứa chúng mày đều phải thi!
Nguyên phản bác, sắc mặt không khá hơn là bao. Huy tưởng Nguyên không giận chắc? Cậu không rõ thằng nào trong ba thằng chó kia đã làm chuyện này. Thi xong đã, rồi nếu không tìm được, cậu sẽ giết chết cả ba...
Chúng nó chắc chắn biết rõ Nhi đã phải trải qua những gì, chúng nó cố tình dùng chính phương thức ấy để bạo lực Nhi.
Linh Nhi thở dài, nhẹ nhàng khoác tay hai thằng con trai rồi kéo chúng nó vào lớp. Con bé không nói dù chỉ một câu, song thái độ kiên quyết ẩn dưới lớp khẩu trang của nó khiến hai đứa kia phải chần chừ do dự.
- Thi xem ai cao điểm hơn nhé? Đứa thua phải khao một bữa nướng? Lâu lắm tao không được ăn lòng bò nướng rồi.
Đứa con gái thản nhiên lôi sách vở ra, mặt mày hí hửng thòm thèm. Khôi Nguyên nói rất đúng, không thể vì tiểu tiết mà tước thứ vũ khí duy nhất của mình đi. Huy thở dài, không nói không rằng trở về bàn học. Khôi Nguyên biết đây vốn dĩ là cuộc chiến của Nhi và Huy, cậu xoa đầu Nhi như cổ vũ rồi hỗ trợ nó ổn định vị trí ngồi.
Chuông phát đề reo lên từng hồi. Tất cả học sinh lật đề lên, cắm mặt bấm máy tính. Linh Nhi trải giấy, nắm chắc kiến thức ở trong đầu. Nó xoay bút trên tay, nhìn từng bài tập đơn giản đến quen thuộc, suýt nữa thì cười lớn.
Không ổn rồi... Quang ơi... Giang ơi...
Đề dễ thế này... thắng thì làm vua, chứ thua thế quái nào được?
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co