#5. Buổi Tiệc
Mặt trời lại một lần nữa dần khuất bóng sau những hàng cây-
Một ngày nữa lại sắp kết thúc trên mảnh đất tồn tại chakra.
Ở trên một con đường nằm trong địa phận Konoha, bóng cậu thiếu niên thiên tài họ Namikaze trải dài trên nền đường một màu nắng chiều tà. Minato bỗng dừng bước, rồi hướng mắt về phần rừng phía Tây.
Cậu khẽ thở dài khi nhìn thấy đường trời màu lam thẳm có vài váng màu cam đậm.
Một ngày nữa lại sắp kết thúc rồi mà cậu vẫn chưa thể tìm ra bất cứ manh mối gì cho nguyên do vì sao Kushina giận cậu. Nhưng cũng chẳng công cốc đi một ngày bởi thay vào đó, cậu đã tìm ra được một vài tư liệu hay ho về Phi Lôi Thần Thuật trong Thư Viện Làng.
Dứt hồi tưởng, Minato lại chuyển hướng mắt về phía nhà của mình-
Cậu có nên về chưa nhỉ?
Dù gì giờ về nhà cũng chẳng còn ai đợi cậu như thời còn nhỏ. Thôi thì, lang thang thêm một chút nữa vậy, đến nào đường lên đèn rồi về cũng chưa muộn. Với cả, nhà cũng hết thực phẩm rồi. Đảo lại mắt về phía trước, Minato tiếp tục cất bước đài trên con đường còn lưa thưa vài vệt nắng chiều tà.
Cậu đến chợ. Các bác vừa bán cho cậu vừa hỏi thăm. Minato vừa mua vừa tiếp chuyện. Thế là vừa mua xong, đường làng cũng đã lên đèn. Dự tính cũng 18h rồi, Minato liền dạo bước về nhà.
Đang sải bước trên con đường làng điện đã lên đèn, cậu bắt gặp bóng dáng của một người đàn ông tóc trắng đang mặc trên mình áo chống đạn màu xanh lục sẫm tiêu chuẩn của Konoha. Là người đã tham gia vào chiến tranh, Minato chỉ cần nhìn là đã biết đó là ai. Bỗng, người đó quay qua nhìn cậu, gật đầu cười. Minato gật đầu lại rồi tiến đến trước mặt người đàn ông ấy:
- Anh về làng rồi ạ? Nhiệm vụ sao rồi?
- Em cũng về rồi. - Sakumo cười đáp.
- Vâng. - Minato cười trừ.
Sau đó, cậu và Sakumo cũng nhau đi bộ trên đường làng, vừa đi vừa thảo luận về một số vấn đề ngoài tiền tuyến, cũng như hỏi thăm tình hình sức khoẻ của nhau.
Khi đã đến ngã ba:
- Đến rồi.
- Vâng.
- Chúc em sinh nhật vui vẻ, Minato. - Sakumo cười từ.
- Em cảm ơn anh. - Minato cười.
- Tạm biệt nhé. - Sakumo đưa tay chào.
- Tam biệt anh. - Minato chào lại.
Sau đó, hai người đường ai nấy đi.
Người con trai có mái tóc màu vàng nắng tiếp tục cất bước hướng về căn nhà của mình.
Vừa đến trước cầu thang một cái cầu thang, bỗng liền dừng lại.
Minato vừa mới cảm nhận được một thứ, một thứ đang ra không nên ở đây lúc này.
Cậu không tự chủ được cái chau mày-
Minato bước lên cầu thang, càng bước đến, cậu càng cảm nhận được rõ những nguồn chakra đó từ đâu xuất ra. Dù cậu không có ý định muốn biết chúng từ đâu xuất ra nhưng khả năng cảm nhận chakra vẫn cứ cho cậu biết như thể một lẽ đương nhiên. Và ngay lập tức, Minato mới đang đứng nơi đầu hành lang dẫn đến căn nhà của mình nằm gần cuối hành lang đã đứng ngay trước cánh cửa nhà có đề dòng chữ "NAMIKAZE" ở kế bên. Lúc này, câu thông báo mà cậu vừa nhận được càng trở nên như đinh đóng cột trong thâm tâm cậu.
Chúng xuất ra từ trong nhà cậu.
Sự hiếu kì trộn lẫn hoang mang, tức tối cùng lúc nổi lên trong con người họ Namikaze. Bởi, đây là nhà cậu! Bởi, đó là họ! Và hơn cả, bởi, trong đó có cô!
Chuyện này thật sự có gì đó không bình thường!
Minato nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thả lỏng người ra, đưa bàn tay vào túi dụng cụ sau lấy chìa khóa ra và tra vào cửa.
Cảnh cừa nhà Namikaze mở ra-
Một khoảng đen ngay lập tức hiện lên trước mặt cậu.
"!!"
Cánh cửa sau lưng cậu lập tức đóng lại.
Cạch-
Tiếng công tắc vang lên.
Ánh sáng đèn điện chiếu sáng tất cả mọi thứ hiện có mặt ở trong căn nhà.
- Chúc mừng Sinh Nhật, Minato, -dattebane!
Ánh sáng vừa loé lên, cậu đã bị tiếng hét của một đám người làm cho muốn thủng màng nhĩ. Nhưng Minato đã nhanh chóng thu vào tầm nhìn của đôi mắt màu đá Shappire những thứ đang ở trước mặt cậu trước khi câu nói ấy kết thúc. Dù đã biết trước nhưng khi nhìn thấy bóng đầu đỏ, Minato vẫn không khỏi có cảm giác "không thể đối mặt".
Câu hét kia vừa kết thúc, người chủ căn hộ "NAMIKAZE" gật đầu rồi thấp giọng:
- Cảm ơn các cậu, nhưng đây là...?
Giọng nói của cậu nghe tuy vẫn nhẹ nhàng như bình thường, nghe giống một câu nghi vấn thông thường nhưng lại mang đến cho người nghe cảm giác "không thể không trả lời".
- Một món quà cho ngày sinh nhật của cậu, -dattebane! - Kushina đừng ở vị trí trung tâm những con người ở hàng đầu tiên bước ra, cất giọng giải đáp đánh tan đi bầu không khí căng thẳng bỗng từ đâu bao trùm lên tất cả họ.
Minato hơi tròn mắt. Cậu thật sự có chút không ngờ. Bất giác, trong cậu len lỏi lên tia ấm áp, vui mừng, cảm giác như là "nguyện vọng được đáp ứng" vậy. Vừa giận lại vừa vui, lại giận quá hoá cười, Minato cố giữ mình không cười khổ theo thói quen. Nhưng nhìn những con người kia, cuối cùng một nụ cười bất lực xen lẫn vui vẻ vẫn không kìm được hiện lên trên gương mặt người thiếu niên tóc vàng.
"Tớ nghĩ các cậu không phải vô cớ chọn nhà tớ đâu nhỉ." - Minato cảm giác cậu không nên nói ra câu này.
Hơn cả, có lẽ cậu biết được rồi. Câu trả lời ban nãy của Kushina đã giải đáp phần nào sự hiếu kì của cậu.
- Cảm ơn các cậu. - Minato cười.
- Khai tiệc thôi, mọi người! - Bỗng có giọng nói lớn từ trong đám bạn trước mắt cậu vang lên.
Ngay lập tức, tất cả những người còn lại đều hưởng ứng.
- Uh
- OK.
- Thong thả đi, Minato. - Shikaku nói với cậu trước khi tản đi.
Mắt thấy mọi người đang dần tản ra, Minato hơi cúi người định đặt túi thực phẩm mới mua trên tay xuống. Bỗng có một bàn tay đưa ra cầm lấy tay cầm của túi Bàn tay kia vô tình đụng phải tay cậu, liền hơi né ra. Minato hơi ngước lên. Kushina cầm lấy một đầu tay cầm của túi, ân cần nói:
- Tớ cất cho, tiết mục chính không thể thiếu nhân vật chính, -tebane.
- Vậy nhờ cậu, Kushina. - Minato gật đầu, thả tay ra cho cô bạn tóc đỏ mang đi.
Ngồi xuống cởi sandal, câu chuyện buổi sáng đã lại bóng dáng lên trong đầu cậu con trai mang mái tóc màu vàng nắng. Hình ảnh cô nàng tóc đỏ gằn gọng với cậu lúc ban sáng cùng với sự vui vẻ và ân cần mới nãy của Kushina hoàn toàn trái ngược nhau dù đó là cùng một người.
Cô ấy có thật sự là đang giân cậu không?
Kushina đôi khi rất thất thường, đang vui bỗng buồn, đang dễ gần bỗng khó gần, dù Minato cũng khá rõ Kushina nhưng cậu cũng không thể lí giải được sự đôi khi đó của cô. Nên cậu thường hay quan sát và âm thầm ghi nhớ những thứ khiến cô nàng tóc đỏ ấy có thể thay đổi cảm xúc ngay lập tức để tránh việc vô tình chọc trúng cái vảy ngược nào đó của Kushina. Nhưng đối với việc bị cô cạch mặt ngày hôm nay, Minato đã suy đi nghĩ lại cả nửa ngày rồi mà vẫn không tìm ra được nguyên do vì sao. Lại thêm sự kiện đang diễn ra này, chúng khiến cậu thật sự không biết nên mò đường đâu mà lần nữa.
Cất đôi sandal vào tủ giày xong, chàng trai có mái tóc màu vàng nắng bước lên bậc nhà, đưa mắt nhìn qua một lượt căn nhà của mình lúc này.
Cách trang trí cũng thật đơn giản, không khó dọn lắm.
Ngoại trừ phòng khách được bày biện thêm một dòng chữ "Happy Birthday Namikaze Minato" và những quả bóng bay cùng những dòng dây nhiều màu một cách đơn giản nhưng bắt mắt ra thì cũng không còn sự thêm thớt, bớt thừa nào nữa.
Ngắm nhà xong, Minato cất bước đến căn bếp, đưa tay tham gia bê đồ ăn ra cùng những người bạn của mình.
.
.
.
- Minato, cậu phải ngồi ở trung tâm chứ!
- Ở đây nè.
- À, ừm.
Cậu đi lại nơi mà Inoichi và Kizashi mới chỉ.
Sau khi xếp chỗ cho cậu xong, những người còn lại liền tự do chọn nơi ngồi của mình.
Khai tiệc, mọi người vừa cười, vừa nói, vừa ăn, vừa tặng quà cho nhân vật chính của bữa tiệc.
Thật rộn rã, tươi vui. Ai nấy cũng đều cười vui vẻ.
Minato bỗng cảm thấy thật ấm áp. Đã bao nhiêu lâu rồi căn nhà của cậu không chứa chấp nhiều tiếng cười như vậy rồi nhỉ?
.
.
.
- Ai đó đi tắt đèn đi. - Mebuki cất tiếng.
Cạch-
Căn nhà cậu liền trở nên tối om, nguồn sang duy nhất ở đây lúc này là ánh nến của cây nến được đặt trên chiếc bánh sinh nhật dành cho cậu.
- Minato ước đi. - Mikoto nhắc cậu.
- Vâng.
Cậu gật đầu rồi đưa tay lên bắt đầu cầu nguyện.
Khoảng không gian đang đầy ắp sự ồn ào náo nhiệt bỗng trở nên im phăng phắc không một tiếng động.
Sau vài phút, ánh nến liền bị một cơn gió đến từ cậu thiên tài tóc vàng họ Namikaze làm cho tắt. Ánh đèn điện trong phòng lại sáng lên, sự ồn ào lại lần nữa bắt đầu.
.
.
.
Ăn xong bánh kem thì cũng gần 9 giờ đêm.
Tiệc tan, mọi người chia tay nhau, nhà ai về nhà nấy. Có những người có người chủ ý ở lại giúp cậu dọn dẹp thì lại sợ bị bố mẹ la mà rời đi hoặc bị kéo về không chút thương tiếc. Minato thấy vậy chỉ còn biết khuyên nhủ họ nên trở về nhà đi thôi. Khi mắt thấy đã chẳng đôi sandal nào không thuộc quyền hiểu biết trong tủ giày của mình nữa, cậu liền hướng vào trong nhà, nhìn thẳng vào người đang dọn dẹp đồ ăn nơi bếp:
- Kushina, cậu không định về sao?
- Để tớ giúp cậu dọn dẹp nhé, -Minato, -tebane? - Cô gái đó ngừng tay, ngước lên nhìn cậu.
- Vậy cảm ơn cậu, Kushina. - Minato gật đầu.
Cậu đi lại bên bếp, cậu nhìn đôi tay đang thoăn thoắt cất đồ ăn của Kushina rồi nhìn lại đống bát đũa, nghĩ nghĩ gì đó rồi quay qua cô:
- Phiền cậu ra gỡ những chiếc bong bóng ngoài phòng khách giúp tớ nhé?
- À uh- Hả?
Kushina đáp lại rồi như nhận ra gì đó, cô giật mình nhìn qua cậu. Minato lúc này đi lại, cầm lấy bát đồ ăn vừa được cô vừa bọc lại, đem đi cất vào tủ lạnh:
- Chỗ này để tớ, đừng để bị ướt, trời đêm lạnh lắm đó.
Kushina hiểu ra, cô ngậm ngùi gật đầu:
- À uh.
Sau đó, Kushina liền vội đi rửa tay rồi ra phòng khách, bắt đầu công cuộc gỡ những chiếc bong bóng được cô và các bạn dán lên hồi ban sáng.
Minato nhìn theo bóng lưng mái đầu đỏ, câu nói của Kizashi lúc trước khi về vang lên trong đầu cậu, lúc ấy, người con trai họ Haruno đã thì thầm với cậu rằng:
"Kushina là người mở đầu cho bữa tiệc tối ngày hôm nay."
-----------------------------------------------------------------------------------
P/s: Hi mọi người,tui đã trở lại rồi đây, sau một thời gian dài không động đến Wattpad thì hôm nay tui đã lại ngoi lên rồi đây ヾ(•ω•')o Giao lưu xíu đi, có thể cho tui biết cảm nhận của mọi người về chap này không a?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co