Sinh Tồn Nơi Hoang Dã, Tôi Chỉ Muốn Hái Thuốc Thôi Mà
Chương 15: Tôi không nói là anh ta cố ý, nhưng...
"Không phải là đi linh tinh."
"Là anh đi theo dấu vết mà Diêm Lỗi để lại."
Hai câu nói đơn giản, giọng điệu bình thản, nhưng lại giống như một quả bom nổ giữa không trung.
Ngay khoảnh khắc Chúc Dư cất lời, Kha Nghĩa, Trình Mộ Thanh, đạo diễn đang theo dõi qua thiết bị giám sát, và hàng loạt nhân viên tổ chương trình cùng khán giả đang theo dõi trực tuyến đều chỉ có chung một suy nghĩ trong đầu:
Hot search. Lại lên rồi.
Kha Nghĩa vội kéo tay áo Chúc Dư, liên tục lắc đầu, ra hiệu bằng ánh mắt đầy sốt ruột. Trình Mộ Thanh cũng cố gắng xoa dịu bầu không khí: "Trong rừng nguyên sinh có rắn là bình thường mà, lúc nhỏ tôi ở nông thôn, ven đường cũng thường hay thấy vài con..."
"Thanh tỷ, chị tạm đừng nói." Thẩm Ngọc Thành ngắt lời cô, không giấu được sự kích động nhìn chằm chằm Chúc Dư: "Cậu vừa nói gì? Nói lại lần nữa! Ý cậu là anh ta cố tình dẫn tôi tới đó, có đúng không?"
Ánh mắt Diêm Lỗi thoáng hoảng loạn trong một khoảnh khắc, nhưng nhanh chóng anh ta trợn mắt nhìn lại, cao giọng phản bác: "Gì mà tôi cố tình dẫn cậu đi chứ?!"
Hắn đen mặt, hít sâu một hơi, giọng điệu pha lẫn uất ức và tức giận: "Chúng ta nói cho rõ ràng, là tôi bảo cậu chờ tôi tại chỗ nhé! Cái đánh dấu đó cũng là tôi sợ mình lạc đường nên để lại cho chính mình thôi! Ai biết cậu lại tự ý lần theo tới đó? Giờ còn quay lại trách tôi?"
Càng nói, Diêm Lỗi càng không kiểm soát nổi cảm xúc, giọng ngày một lớn hơn. Lục Vĩ Hàng vội vàng kéo tay trấn an anh ta: "Đừng kích động."
Sau đó quay sang trách Thẩm Ngọc Thành: "Thẩm Ngọc Thành, cậu thật quá đáng rồi đấy. Người ta nói gì cậu cũng tin, bị loại rồi mà còn đi đổ hết lỗi lên người khác, ngu ngốc quá đi!"
Nghe xong câu này, Diêm Lỗi lập tức xoay người, chỉ tay về phía Chúc Dư, bước nhanh tới gần: "Đúng rồi, là cậu! Chính cậu đang đặt điều! Sao hả? Muốn ly gián chúng tôi à? Cậu được lợi gì từ chuyện này?!"
Kha Nghĩa vội chắn trước mặt Chúc Dư, ngăn bước Diêm Lỗi: "Bình tĩnh đi! Cậu ấy chỉ nói vu vơ thôi, không có ý gì đâu..."
"Không được gì cả." Chúc Dư bình thản đáp, vẻ mặt vô tội: "Nên không phải ly gián. Chỉ là tôi thực sự có một số suy đoán."
"Tiểu Ngư!" Kha Nghĩa quay đầu gọi khẽ, giọng hơi gấp gáp.
Loại chuyện như vậy tuyệt đối không thể nói bừa, nhất là đang quay hình. Dẫn người khác tới hang rắn không phải chuyện nhỏ, nói nghiêm trọng ra, là cố ý mưu hại, cho dù có đội an ninh của tổ chương trình đi chăng nữa. Mấu chốt là, Chúc Dư chỉ đang suy đoán, chưa có chứng cứ, mà nếu vậy thì chẳng khác nào vu cáo.
Nhưng Chúc Dư lại vỗ nhẹ lên vai Kha Nghĩa, bước lên phía trước: "Tôi chỉ muốn làm rõ vài chuyện. Nếu tôi đoán sai, tôi sẽ thành thật xin lỗi. Nhưng nếu tôi đoán đúng, mà chỉ vì sợ bị vạ lây mà im lặng...Hôm nay là rơi vào hang rắn, lỡ ngày mai lại là hang gấu thì sao?"
Ánh mắt cậu trở nên sắc lạnh, gương mặt hiếm thấy hiện lên vẻ lạnh lùng. Ánh mắt ấy quét qua Diêm Lỗi và Lục Vĩ Hàng như muốn xuyên thấu tâm can người đối diện.
Và đúng như vậy, hai người kia lập tức cứng đờ, ánh mắt né tránh, trên mặt thấp thoáng chút chột dạ không che giấu được.
【Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao tự nhiên căng thẳng dữ vậy?】
【Vậy là ca ca nhà mình bị cố tình dụ tới ổ rắn sao? Diêm Lỗi độc ác quá rồi đó!】
【Không phải thật sự không ai bênh vực cho Ngọc Bội nhà chúng ta đấy chứ!!】
【Người ta nói gì là tin ngay à? Ngốc quá đi, đây là show truyền hình đấy!】
【Tổng nghệ nào dám lấy mạng người ra làm kịch bản? Chắc là Chúc Dư cố tình gây sự để tạo độ hot thôi.】
【Diễn đến mức này rồi, chẳng lẽ thật sự định tiếp tục vào nghề nữa sao?】
"Vu khống là phạm pháp đấy, ngươi biết không!" Diêm Lỗi như bừng tỉnh, tức giận quát lớn. "Chân mọc trên người cậu ta, muốn đi đâu thì đi, rắn cũng không phải ta nuôi, có nghe lệnh ta đâu! Rừng rậm lớn như vậy, ngươi nói ta làm sao mà điều khiển được cậu ta đi gặp rắn được chứ? Mọi người ở đây nhìn xem, có thấy nực cười không?!"
"Thẩm Ngọc Thành là đồng đội của tôi, tôi mang đồng đội đi vào ổ rắn để bị loại thì tôi được cái gì? Tôi được cái mẹ gì?! Nói cho cậu biết, tốt nhất bây giờ xin lỗi ngay lập tức, nếu không, chuyện này chưa xong với tụi tôi đâu!"
Đôi mắt hắn trợn trừng, miệng bật ra lời lẽ gay gắt. Người vốn chỉ trông có vẻ hơi nhờn nhợt, bình thường, giờ đây lại khiến người khác rợn tóc gáy, đặc biệt là khi ánh mắt kia ánh lên tia hung dữ...
"Thôi đi Diêm ca, không đáng tức giận vì loại người này đâu." Lục Vĩ Hàng bước tới che trước mặt Diêm Lỗi, khẽ liếc mắt ra hiệu về phía camera đang livestream ở bên cạnh. "Cậu ta vừa mới còn dùng một khúc rễ cây lừa tôi mất 900 xu đấy! Loại người như hắn, tụi mình thấy còn thiếu gì nữa đâu, toàn muốn ké sóng, cọ nhiệt thôi. Tôi nói này họ Chúc, cậu nói Diêm ca cố ý, thì ít nhất cũng phải có bằng chứng đưa ra chứ? Mồm nói không bằng chứng, chẳng bằng tôi bảo cậu dùng tiền mua đường đi cho dễ còn hợp lý hơn đó!"
Hắn bật cười khẩy, đầy châm chọc.
Chúc Dư vẫn bình tĩnh lắc đầu: "Tôi đâu có nói một mình anh ta là cố ý."
Cậu vung tay một cái, chỉ thẳng cả hai người: "Tôi nói là các người, đều là cố ý."
Lục Vĩ Hàng sững lại, nụ cười trên mặt cứng đờ, khóe môi khẽ giật, rồi quay phắt đi đầy gắt gỏng:
"Đầu óc cậu có vấn đề à?! Tôi đạp mẹ cậu bây giờ...!"
Hắn đưa tay định xô Chúc Dư, nhưng bị Trình Mộ Thanh bước tới giữ chặt cổ tay.
"Nói chuyện thì cứ nói, đừng động tay động chân." Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Vĩ Hàng, sau khi chắc chắn hắn sẽ không manh động nữa mới thả tay ra. Giọng nói và ánh mắt của cô mang theo áp lực rõ rệt.
Trầm mặc hai giây, cô khẽ nhích một bước, đứng chắn bên cạnh Chúc Dư, dõng dạc tuyên bố: "Tiểu Ngư, tôi tin cậu. Cậu cứ nói tiếp đi. Nếu nói sai, tôi sẽ cùng cậu xin lỗi."
"Còn có tôi!" Kha Nghĩa cũng giơ tay hô lớn theo.
Thẩm Ngọc Thành hơi do dự một chút, thấp giọng nói: "Tôi chỉ muốn biết sự thật."
Chúc Dư trong lòng chấn động. Bất chợt, cậu cảm thấy có chút căng thẳng.
Cậu biết hành động này, chỉ sơ suất một chút thôi là sẽ bị cả mạng xã hội ném đá, nhưng cậu không sợ. Cậu ở sâu trong núi, những lời sôi sục ngoài kia không chạm tới được mình. Cậu có đủ lý do để nói ra nghi ngờ chỉ vì muốn có một lời giải thích rõ ràng, cho bản thân một sự thanh thản.
Chỉ là, cậu không ngờ Kha Nghĩa và Trình Mộ Thanh lại sẵn sàng đứng về phía cậu, không do dự, không màng hậu quả.
Họ chẳng phải minh tinh sao? Họ... không sợ à?
Chúc Dư nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn Trình Mộ Thanh và Kha Nghĩa, lại bỗng thấy mình không dám mở miệng nữa.
"Này, tôi hỏi cậu đấy," Lục Vĩ Hàng hất cằm lên, giọng hằn học: "Sao tự nhiên im re? Sợ rồi hả? Nếu sợ thì nói xin lỗi đi, một câu 'tôi sai rồi' mà thành tâm một chút, bọn tôi còn có thể tha thứ cho cậu. À đúng rồi, cái túi thuốc kia coi như quà xin lỗi đi, dù gì cũng chẳng đáng giá bao nhiêu..."
"Vậy để tôi nói." Trình Mộ Thanh bước lên một bước, hoàn toàn che chắn trước mặt Chúc Dư. "Vốn dĩ đây cũng chỉ là chuyện giữa chúng ta, chỉ vì người ngoài cuộc tỉnh táo hơn, nên Tiểu Ngư là người đầu tiên nhận ra vấn đề. Em ấy chịu đứng ra làm chuyện tốt, cứu cả bọn chúng ta một phen, tôi không thể nào vì chút lương tâm mà quay lại hại em ấy được. Dù sao thì, nhờ em ấy nhắc nhở, tôi mới tỉnh táo lại. Vậy thì để tôi nói!"
Phía sau, tay Chúc Dư buông thõng bên người khẽ run lên. Sau một thoáng bàng hoàng ngắn ngủi, cậu bật cười, đôi mắt hạnh cong cong như trăng non, khóe môi khẽ nhếch lên để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ.
"Chị Thanh giỏi quá." Chúc Dư bước lên phía trước, vỗ nhẹ vai Trình Mộ Thanh: "Nếu là tôi đã khơi mào chuyện này, thì vẫn nên để tôi nói tiếp."
Không đợi Trình Mộ Thanh phản đối, cậu đã tiếp lời: "Chị cũng nói rồi mà, người ngoài cuộc tỉnh táo hơn."
So với Trình Mộ Thanh, cậu thấp hơn một cái đầu, nên hơi cúi người xuống, giọng nói dịu dàng, gương mặt vẫn giữ nụ cười trong trẻo sáng sủa khiến người ta nhìn vào liền mềm lòng. Ngay cả Trình Mộ Thanh, người từng lăn lộn bao năm trong giới giải trí, cũng nhất thời ngây người, quên cả phản ứng.
Tranh thủ lúc Trình Mộ Thanh còn chưa kịp tỉnh lại, Chúc Dư nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo ra phía sau, rồi ánh mắt cũng lạnh dần xuống. Cậu giơ điện thoại lên: "Không phải các người muốn lý do, muốn chứng cứ sao? Vậy thì để tôi cho các người thấy."
"Tôi vừa rồi đã xin tổ ghi hình chiếu lại đoạn quay, tăng tốc tua nhanh phần Diêm Lỗi và Thẩm Ngọc Thành tách nhau ra rồi gặp phải con rắn. Đoán xem tôi thấy gì?"
Cậu mỉm cười, mắt cong lên, giống như một con hồ ly nhỏ tinh ranh, vừa nói vừa đưa điện thoại lên, nhấn vào file phát lại. Trong video, lập tức vang lên giọng Diêm Lỗi: "Chỗ này tôi cũng không quen lắm..."
Nghe thấy giọng mình, mặt Diêm Lỗi lập tức đỏ lên.
Chúc Dư tặc lưỡi hai tiếng: "Nghe xem, 'tôi không quen', 'tôi cũng có thể lạc đường'... Mấy câu kiểu này anh đã nói đi nói lại không dưới năm lần lúc xuất phát. Anh liên tục ám chỉ với Thẩm Ngọc Thành rằng anh có thể bị lạc, khiến anh ấy cảm thấy nếu không đi tìm anh thì anh sẽ không quay về được. Nửa tiếng sau khi đợi không thấy ai quay lại, Thẩm Ngọc Thành quyết định lên đường tìm người."
Diêm Lỗi cố chấp phản bác: "Tôi thật sự lần đầu tới đây, đúng là không quen mà..."
"Nhưng trong nửa tiếng đó." Chúc Dư cắt lời, giọng nói lạnh lùng. "Anh hoàn toàn không nhìn bản đồ, chỉ cúi đầu bước đi. Không hề giống người đang đi tìm nguồn nước. Hơn nữa, những ký hiệu đánh dấu mà anh để lại cực kỳ lộn xộn. Có những ký hiệu hòa vào khung cảnh rất khó phát hiện, không nhìn kỹ là bỏ qua. Nhưng cái ký hiệu dẫn tới tổ rắn thì lại đặc biệt rõ ràng."
"Chỗ đó đúng lúc gần tảng đá lớn thôi mà..."
"Sau khi đặt dấu đến tổ rắn, anh cũng không tiếp tục đánh dấu nữa. Khi Thẩm Ngọc Thành đến nơi thì mất phương hướng, vòng quanh ở gần đó rất lâu và bị rắn phát hiện tấn công. Chuyện này giải thích sao đây?" Chúc Dư nói nhanh như súng liên thanh, lời nào lời nấy rõ ràng rành mạch.
Ánh mắt Diêm Lỗi liên tục chớp, lời nói ngập ngừng: "Tôi..."
Chúc Dư giơ tay, chặn lại định nói tiếp: "Đừng viện cớ là quên hay gì đó. Đây là điều một chuyên gia sinh tồn không bao giờ được phép quên! Hay là anh, người tự nhận là chuyên gia sinh tồn thực ra chỉ có danh mà không có thực lực?"
Miệng Diêm Lỗi há ra nhưng không nói nổi lời nào.
Ở trong nước, người thực sự đi thám hiểm dã ngoại vốn không nhiều, có thể đứng đầu trong một hạng mục nào đó, phần lớn là vì có điều kiện kinh tế kha khá, lại có chút thời gian rảnh. Diêm Lỗi cũng được xem như người trong nghề lâu năm, gọi một tiếng "chuyên gia" có lẽ hơi tâng bốc, nhưng về mặt kiến thức cơ bản thì chắc chắn là đầy đủ. Thế nhưng, chuỗi hành động mà Chúc Dư vừa liệt kê rõ ràng không giống những gì mà một người chơi dã ngoại già dặn nên mắc phải.
Hắn cụp mắt, cố che đi vẻ hoảng loạn đang dần xuất hiện, ánh mắt đảo nhanh, cấp tốc suy nghĩ đối sách.
Đúng lúc này, Chúc Dư lại nhàn nhạt buông ra một câu chốt: "Bản cập nhật mới của 'Xuyên Qua Khu Vô Nhân', mấy người gọi là tuyển thủ chuyên nghiệp các anh chắc là rất bài xích, đúng không?"
Diêm Lỗi giật bắn mình, siết chặt nắm đấm theo bản năng, nghiêng đầu nhìn sang. Ngay lập tức, hắn thấy Lục Vĩ Hàng đứng bên cạnh cũng đang nghiến chặt răng, vẻ mặt căng cứng, ánh mắt đầy căng thẳng nhìn về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co