Truyen3h.Co

Sinh Tồn Nơi Hoang Dã, Tôi Chỉ Muốn Hái Thuốc Thôi Mà

Chương 35. Không khí nhẹ nhàng hơi ám muội.

Hayoshi2506

Đáng lẽ ba giờ sáng phải đổi ca gác, nhưng sau một hồi xáo trộn, ai nấy đều chưa ngủ được ngon. Chúc Dư và Tống Tri Nghiên liền dời thời gian trễ hơn. Thế mà chưa đến bốn giờ, Trình Mộ Thanh đã tỉnh, tự giác đi thay ca.

Đợi tới sáu giờ sáng, trời hoàn toàn sáng hẳn, mọi người mới lần lượt vào trướng nghỉ ngơi thêm một chút.

Sáng nay, ai cũng dậy muộn.

Chúc Dư từ trong mơ màng tỉnh lại. Mắt chưa mở, cánh tay đã vươn lên qua đỉnh đầu, chậm rãi duỗi người, lăn qua một vòng, sau đó mới hé mắt.

Cái nhìn đầu tiên liền thấy Tống Tri Nghiên đang ngủ say trên chiếc giường gỗ đối diện.

Không gian nhà gỗ nhỏ hẹp, hai chiếc giường kê sát nhau. Chỉ cần ngồi dậy là có thể chạm chân. Giờ phút này, Chúc Dư cảm giác nếu mình đưa tay ra, cậu sẽ chạm tới ngay gương mặt nghiêng đối diện.

Thân hình cao lớn của Tống Tri Nghiên nằm trên chiếc giường nhỏ trông có chút gò bó, dù đã cuộn người vẫn không tránh được đôi chân dài lộ ra ngoài. Anh lấy ba lô làm gối, có lẽ vì gập ghềnh thô ráp nên giữa mày vẫn nhíu lại, hàng mi dày và dài khẽ run, giấc ngủ dường như chẳng an ổn chút nào.

Trong đầu Chúc Dư bỗng bật ra một chữ: thương.

"Nhìn vui lắm sao?" Hàng mi khẽ run, đôi con ngươi đen nhánh bỗng mở ra, làm Chúc Dư giật mình.

Cậu vội xoay người nằm thẳng, chối quanh: "Nhìn, nhìn cái gì? Tôi mới tỉnh thôi, đang duỗi lưng ấy. Buổi sáng phải dậy sớm, nằm giường vươn vai, xong xoa bụng một chút, ngày nào tôi cũng làm thế, rất có lợi cho sức khỏe."

Ngừng một nhịp, cậu  lại nghiêm túc quay sang: "Tôi dạy anh nhé."

"......"

Tống Tri Nghiên nào ngờ có ngày chính mình nằm trên chiếc giường gỗ thô kệch, đi theo Chúc Dư xoa bụng dưỡng sinh... mà chân vẫn còn thò ra ngoài giường.

Khỏe mạnh, dưỡng sinh, tất cả đều tốt chỉ là không hợp với hình tượng chút nào.

Làm xong một bộ động tác tiên nhân xoa bụng, hai người mới rời giường, bước ra ngoài nhà gỗ. Doanh địa vẫn im ắng, đa số còn ngủ trong lều, chỉ có tổ quay phim đã dậy từ sớm.

Chúc Dư xách theo con ô sao xà bắt được tối qua, nhặt vài cục than củi còn sót, dẫn Tống Tri Nghiên ra bờ suối rửa mặt.

"Này, cắn cái này đi." Chúc Dư đưa anh một nhánh tùng nhỏ, rồi tự mình nghiền nát than củi trên tảng đá, ý bảo bôi vào răng.

Tống Tri Nghiên học theo, bôi than lên răng rồi dùng nhánh tùng làm bàn chải đánh răng. Hai người đối mặt, thấy đối phương cả miệng đen sì, liền bật cười thành tiếng.

Đánh sạch sẽ từng kẽ răng xong, Chúc Dư súc miệng, tiện thể rửa mặt. Nước suối vỗ vào tóc mái, đọng thành bọt li ti lăn xuống trán.

Quay đầu lại, cậu thấy Tống Tri Nghiên đang cúi người hắt nước lên mặt. Dòng nước chảy dọc theo gương mặt sáng bóng, trượt qua sống mũi thẳng tắp rồi rơi xuống cằm, cuối cùng xoạch một tiếng rơi vào suối.

"Anh với tôi lúc đầu tưởng tượng thật sự không giống nhau." Chúc Dư khẽ lẩm bẩm.

"Hửm?" Tống Tri Nghiên chớp đôi mi còn vương giọt nước, ngẩng đầu nhìn cậu: "Chỗ nào không giống?"

Chưa đợi Chúc Dư trả lời, anh đã cười: "Cậu cho rằng tôi là cái loại công tử mỗi ngày chân không chạm đất, ra cửa liền lái siêu xe, ăn toàn bào ngư hải sâm... tổng tài bá đạo?"

Chúc Dư ngượng ngùng gãi đầu, cười hì hì.

Tống Tri Nghiên vỗ vỗ bọt nước dính trên quần áo, đứng dậy: "Thật ra cậu cũng không nghĩ sai, ngày thường tôi xác thật là như vậy."

Chúc Dư ngẩng đầu, có chút kinh ngạc: "Hả?"

"Nhưng hiện tại tôi đang nghỉ phép." Tống Tri Nghiên nhắm mắt lại, thật sâu hít một hơi, khóe môi nhàn nhạt cong lên: "Nếu đã coi như khách du lịch, chẳng phải nên làm một ít chuyện ngày thường không bao giờ làm sao?"

Chúc Dư im lặng một lát, sau mới ngơ ngác gật đầu: "...Nghe cũng có đạo lý."

Cậu thở dài, lắc đầu, đem con ô sao xà đã chết đặt sang một bên, vừa bắt tay xử lý vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh nghỉ phép cùng tôi nghỉ phép hình như không cùng một khái niệm..."

Không biết có phải bị cái gọi là oán khí công nhân kích thích hay không, mà động tác của cậu hôm nay phá lệ gọn gàng, lưu loát đến mức ngay cả cậu cũng hơi giật mình.

Chỉ trong nháy mắt, mũi đao liền khéo léo rạch một đường dài trên bụng rắn, động tác liền mạch như nước chảy, ba lượt đã móc sạch nội tạng. Suy xét đến dụng cụ không đầy đủ, mà xà lân lại cứng khó xử lý, hơn nữa trên da rắn thường ẩn chứa nhiều loại ký sinh trùng, Chúc Dư dứt khoát trực tiếp lột bỏ toàn bộ da rắn, cắt phăng đầu, đem cả da lẫn nội tạng và đầu rắn chôn xuống hố đất, tránh máu tanh dẫn tới dã thú. Sau cùng, cậu dùng xẻng chặt rắn thành từng khúc, gói lại bằng lá chuối tây rồi mới vác về doanh địa.

Khi trở về, đám người còn lại đã lục tục rời giường. Chúc Dư vừa chào hỏi một vòng, vừa ôm nồi vội vàng chạy ra bờ biển múc nước.

Cậu muốn tinh luyện một ít muối.

Trong lúc Chúc Dư ra biển, Tống Tri Nghiên đã nhóm sẵn đống lửa. Nồi nước biển được đặt lên, lửa bập bùng thiêu đốt, cho đến khi còn lại chỉ một phần mười, Chúc Dư mới gỡ xuống. Cậu xé góc áo thành miếng vải nhỏ, lấy lá chuối làm phễu, nhét vải vào miệng phễu để lọc lần thứ nhất, may mà đêm qua còn giữ lại vài quả dừa khô rỗng ruột, vừa vặn có thể dùng làm vật chứa.

Sau khi lọc thô, nước biển được đổ ngược lại vào nồi, tiếp tục khuấy đều và đun. Khi dung dịch đặc sệt thành hồ trắng, cậu tiến hành lọc lần hai. Lần này, kết tinh màu trắng hiện ra, chính là muối.

Lượng nước biển tuy không nhiều, nhưng số muối thu được cũng đủ cho cả nhóm dùng hai ngày. Chúc Dư gói muối trong lá chuối sạch, chỉ chừa lại một ít trong nồi để lát nữa nấu canh rắn.

Thịt rắn ít nhất cần hầm một giờ, bọn họ còn phải chờ.

Chúc Dư phủi tay, đứng dậy: "Tôi vừa thấy bên dòng suối nhỏ có mấy bụi giống ngải thảo. Nhân lúc canh còn nấu, tôi đi tìm một chuyến..."

Cậu mới bước được vài bước lại dừng, ánh mắt lướt quanh doanh địa, hơi nhíu mày: "Ủa? Sao không thấy Từ Hướng Vãn?"

Mọi người ngơ ngác. Quả thật từ nãy đến giờ không ai để ý thiếu mất một người.

"À, cậu ta nói quần áo dính bẩn, đi giặt một chút. Hẳn cũng ở bên suối kia thôi." Kha Nghĩa vung tay, cười xòa: "Ban ngày ban mặt, cách cũng không xa, có việc hô một tiếng là nghe thấy. Đừng lo."

Chúc Dư gật đầu: "Được, vậy mọi người trông lửa, tôi đi rồi về."

Cậu vác xẻng công binh, men theo lối mòn hướng suối mà đi.

Ngải thảo thường mọc dọc bờ sông hoặc sườn núi, lá phủ một lớp lông trắng mịn, vò nhẹ liền tỏa ra hương cay nồng, loại mùi này có thể xua trừ rắn rết. Bởi vậy ở nhiều nơi, đến tiết Đoan Ngọ người ta thường treo ngải trước cửa để tránh xà trùng.

Chúc Dư nhớ mang máng khi rửa mặt buổi sáng, bên kia suối dường như có mấy bụi rất giống ngải thảo, chỉ là khi đó chưa kịp nhìn kỹ. Giờ cậu hy vọng mình không nhận lầm.

Quả nhiên, vận may không tệ, vừa tới nơi, cậu đã phát hiện cả một bụi ngải thảo xanh tốt, lá dài tỏa hương nồng.

Chúc Dư vừa cúi đầu hái, vừa thầm tính toán, chờ mang về treo quanh trại thì ban đêm có thể yên tâm hơn. Hái đủ một bó, cậu đang định quay lại, thì bỗng mơ hồ nghe thấy tiếng người truyền đến từ phía rừng cây sâu hơn.

Âm thanh rất khẽ, dường như cố ý đè thấp giọng, nhưng trong yên tĩnh của núi rừng, cậu vẫn mơ hồ nghe thấy mấy chữ ngắt quãng: "Bằng cái... không... thiện lương... đồng dạng..."

Từng chữ như mang theo lực đâm vào tai.

Chúc Dư ngẩn người. Trong nhóm, lúc này chỉ có một người ở gần đâ, Từ Hướng Vãn. Cậu không biết Từ Hướng Vãn đang nói chuyện với ai, càng không rõ vì sao giọng điệu kia lại mang theo oán hận cùng lên án mạnh mẽ như vậy.

Không phải cậu tự luyến, nhưng hiện tại trong nhóm, trừ cậu ra còn có ai khiến Từ Hướng Vãn bất mãn đến mức phải đè thấp giọng mắng như thế?

Chúc Dư do dự, định lùi bước tránh đi, giả như chưa nghe thấy gì. Nhưng mới vừa nhích chân, mũi giày liền dẫm trúng cành khô, phát ra một tiếng răng rắc giòn tan, vang dội trong không khí yên tĩnh.

Tim cậu khẽ run, theo bản năng cúi đầu nhìn. Đợi ngẩng lên thì thấy, từ sau lùm cây phía trước, bóng người đã vén lá bước nhanh ra.

Quả nhiên là Từ Hướng Vãn.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc. Từ Hướng Vãn hơi giật mình, sau đó vội vàng thu lại biểu tình, cứng ngắc dựng thẳng sống lưng, ngoài mạnh trong yếu chất vấn: "Cậu, cậu như thế nào lại ở đây?"

"Tôi tới hái chút ngải thảo, chỉ tình cờ đi ngang, không hề có ý nghe lén." Chúc Dư bình thản đáp, lại giơ tay chỉ về phía sau camera. "Ngàn vạn cư dân mạng đều có thể làm chứng."

Ánh mắt Từ Hướng Vãn theo đó dời khỏi ngải thảo trong tay cậu, thoáng nhìn sang máy quay phía sau. Chỉ một thoáng hoảng loạn, y liền nhanh chóng nặn ra nụ cười: "Làm tôi sợ nhảy dựng. Tôi còn tưởng là mãnh thú gì, một mình đi ra có chút sợ hãi nên lẩm bẩm vài câu. Kết quả đột nhiên nghe động tĩnh, suýt nữa hồn bay phách lạc."

【Một mình? Không phải camera vẫn đi theo sao?】

【Vừa rồi Từ Hướng Vãn bảo ngừng quay, nói muốn giặt đồ, không tiện đem máy】

【Nghe quá giả rồi đó】

【Giả chỗ nào? Tôisợ cũng hay tự lầu bầu mà】

【Nhưng lúc vừa bước ra, biểu tình cậu ta hung lắm】

【Đúng đúng. Còn hốt hoảng, cứ như bị bắt quả tang vậy】 】

【Quần áo sạch sẽ thế kia, rõ ràng không phải không tiện】

【Có khi vừa giặt xong thì nghe động tĩnh thôi, làn đạn đừng khắt khe quá】

【... Fans bớt bênh đi】

Chúc Dư liếc nhìn ra sau, thấy quay phim lúc này mới vác máy lại, chậm rãi dựng lên thu hình.

"Ồ." Cậu chẳng mấy để ý, chỉ thuận miệng đáp: "Tôi về trước đây."

"Tiểu Ngư!" Từ Hướng Vãn gọi vội.

Chúc Dư dừng bước, ngoái đầu nhìn Từ Hướng Vãn.

Từ Hướng Vãn mím môi: "Cậu còn nhớ không? Hôm đó, hai ta cùng ngày vào công ty. Cậu nói chưa bao giờ muốn nổi tiếng, chỉ cần làm kẻ trong suốt, đủ ăn đủ mặc là được. Tôi khi ấy nói, nếu chúng ta cùng nhau xuất đạo, tôi sẽ che chở cậu, để cậu làm đoàn sủng, mỗi ngày sờ cá cũng được."

Đương nhiên Chúc Dư nhớ.

Họ cùng vào một ngày, chung một chương trình tuyển tú, chung cả ký túc xá... Khi ấy cậu còn tưởng, đó là người bạn đầu tiên sau khi bước vào vòng giải trí.

"Thế bây giờ thì sao?" Từ Hướng Vãn hỏi: "Những lời cậu nói khi ấy, còn giữ không?"

"Đương nhiên giữ." Chúc Dư đáp không hề do dự. "Tôi có thể khẳng định, tôi chưa từng thay đổi."

Cậu sâu xa nhìn Từ Hướng Vãn một cái, rồi xoay người rời đi.

Chỉ còn lại Từ Hướng Vãn đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng kia mà khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, miệng thì thào hai chữ: "Kẻ lừa đảo."

Hắn hiểu rõ ánh mắt Chúc Dư vừa liếc sang kia có ý gì, chính là đang hỏi: "Còn cậu thì sao?"

Mà hắn ư? Hắn chưa từng tin có ai sẽ mãi mãi bất biến. Người ta vẫn nói cảnh còn người mất, đôi khi chẳng cần tới ba năm, thậm chí không cần ba tháng, ba ngày... chỉ một đêm thôi, đã đủ để thiên biến vạn hóa.

Hắn cúi đầu, vội xóa đi giọt nước mắt, trong mắt chợt lóe một tia lạnh lẽo. Trong đầu bất giác hiện lại cuộc trò chuyện vừa rồi với người đại diện Trương Hằng.

"Chuyện tự tiện nhận việc, đợi cậu về tôi sẽ tính sổ sau. Nhưng bây giờ tốt nhất cậu phải khôn ngoan một chút. Chúc Dư hiện tại đang cực kỳ nổi, đừng có đối chọi cứng đầu với cậu ta. Cậu bây giờ phải chơi bài tình cảm cho tôi, bám lấy cậu ta. Dù có giả vờ cũng phải giả vờ tỏ ra anh em tốt cho tôi."

"Dựa vào cái gì! Rõ ràng trước đó là cậu ta sai, tại sao giờ lại thành ra tôi phải cúi đầu? Không đời nào! Tôi không làm được!"

"Không làm cũng phải làm. Cậu có biết tình trạng bình luận trên mạng về cậu bây giờ tệ đến mức nào không? Tôi đã nói rồi, cái loại show thực tế không kịch bản này vốn không hợp với cậu, vậy mà cậu cứ khăng khăng nhận. Cậu định khiến cả đội chúng ta mất chén cơm mới vừa lòng phải không? Chuyện này không bàn cãi nữa!"

"Hơn nữa, chuyện trước kia bản thân cậu còn không rõ à? Fan nói gì thì cũng chỉ nghe một phía thôi, chẳng lẽ cậu cũng tin hết? Họ không biết toàn cảnh, còn cậu thì sao? Cậu là người trong cuộc. cậu rõ ràng hơn bất kỳ ai khác: khi đó Tiểu Ngư là muốn cứu cậu. Mau tỉnh táo lại đi. Dù sao thì tính tình Tiểu Ngư trước nay vốn mềm nắn rắn buông, cậu cũng biết rõ. Cậu chủ động tỏ ra tốt với cậu ta, với sự thiện lương của cậu ta, sẽ chẳng làm khó dễ cậu. Dù không tha thứ, cậu ta cũng sẽ không khiến cậu mất mặt."

"Thiện lương ư?" Hắn nghe thấy chính mình bật cười lạnh: "Các người đều nói cậu ta thiện lương. Được, vậy cứ chờ xem. Nếu cùng một chuyện đó tái diễn, liệu cậu ta có còn chọn cách giống như trước hay không..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co