Vài Đêm Với Bạn Cùng Lớp [Vkook]
Chap 1
"Khoảng cách giữa tôi đến cậu thật sự rất xa. Cậu trước mặt tôi chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào. Có lúc tôi còn nghĩ mình chính là Lọ Lem giữa cuộc sống hiện đại này. Nhưng có điều... Lọ Lem may mắn được hoàng tử yêu thương, còn tôi được nói chuyện với cậu thôi đã là chuyện khó như lên trời rồi.
Chỉ biết đứng từ xa dõi theo bóng lưng cậu."
- Cậu không định về sao?
Jungkook đứng bên lớp kính cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau tiếng chuông tan trường, mọi người bắt đầu gấp gáp ra về, trên tay còn cầm thêm những chiếc dù đầy màu sắc được xếp lại gọn gàng. Rồi những chiếc dù đó cũng sẽ được chủ nó bung ra để che chắn thôi, vì mây đen đang kéo tới rồi. Có vẻ sẽ là một cơn mưa hiếm hoi trong tiết trời tháng Ba.
Cậu xoay người đảo mắt quanh lớp học một vòng. Chả còn ai trừ cái tên đang nằm trên bàn chăm chú chơi game. Khuôn mặt lại bắt đầu nhăn nhó, chắc dòng chữ "Game over" lại hiện lên trên màn hình chứ gì.
- Jimin. - Jungkook nhẹ nhàng cất tiếng.
Mắt người nọ vẫn chăm chăm vào màn hình, lạnh giọng trả lời:
- Nói.
- Sắp mưa rồi, cậu về đi, tớ trực lớp lâu lắm. - Jungkook bước tới trước bảng đen, cầm khăn lau sạch nét phấn phủ kín mặt bảng, lấy tay che mũi tránh để bụi phấn bay vào.
- Tớ chờ cậu. - Jimin đáp lại.
- Cậu muốn bị ướt hả, về đi. - Jungkook xua đuổi.
- Lâu rồi cũng chưa tắm mưa nhỉ? - Jimin ra vẻ thản nhiên nói.
- Tắm cái đầu cậu, hôm nay không đem dù, cậu mà còn ở đây lát nữa sẽ bị mắc mưa, mẹ cậu nhìn thấy lại trách tớ làm bạn kiểu gì không biết quan tâm con trai bà, để nó bị ướt. Lúc đó đừng trách sao tớ với cậu nhìn mặt cũng không được nhìn.
- Cậu cứ nói quá, làm gì nhìn mặt cũng không nhìn được, cùng lắm mẹ tớ chặt một ngón tay cậu thôi. - Jimin cười cười nói.
Jungkook đặt khăn lau bảng xuống, xoay người cau mày nhìn người kia:
- Tớ vẫn còn muốn sống, cậu về cho tớ nhờ.
Jimin bật dậy, hướng Jungkook cau có quát:
- Không về!
- Về mau! - Jungkook quát lại.
- Cậu là đang giấu giếm nam nhân nào trong lớp, đợi tớ về rồi bắt đầu ân ái, làm liền mấy hiệp đúng không? - Jimin ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Jungkook.
- Cậu tìm thử xem? - Jungkook tay cầm lên cây chổi, vừa nói vừa quét tước lớp học.
- Cái phòng học này nhỏ như thế, cậu giấu được ở đâu? - Jimin nhìn xung quanh, nghĩ nghĩ nói.
- Hiểu rồi hả? Về đi, không lại mưa.
- Jungkook cậu thật quá đáng, tớ lo cho cậu nên mới muốn ở lại, cậu cớ sự gì mà lại xua đuổi tớ về? - Jimin bất mãn nói.
- Mưa.
- Mưa thì sao, tớ ở lại cùng cậu, có ướt cùng ướt! - Jimin ra vẻ kiên quyết nhìn người kia nói.
Jungkook thật hết nói nổi với người này. Có phần bất lực bước tới, hai tay đặt lên vai Jimin, dùng giọng điệu khuyên bảo con nít mà nói:
- Tớ cũng là đang lo cho cậu, không muốn cậu bị ướt, nghe lời, về trước đi. Cậu mà lại không nghe lời, qua ngày mai tớ lập tức không có quan hệ gì với Park Jimin cậu.
- Được, được, tớ về là được chứ gì. - Jimin nhăn mày, xách cặp bỏ đi, không quay đầu nhìn cậu lấy một cái.
Jungkook nhìn theo người nọ cười cười. Chắc lại giận, mặc kệ, qua ngày mai lại quấn lấy cậu không buông như cũ thôi. Tính Jimin vốn trẻ con, nay giận mai quên, nắng mưa bất thường. Mà kể ra nếu không có Jimin chắc cậu cô đơn trong cái lớp này chết. Tính cậu vốn ít nói, trầm lặng, đối với việc chủ động làm quen người khác để tìm thêm bạn bè cậu rất dở tệ. Ấy thế mà ngay từ năm đầu cấp ba, trong lớp không ai chú trọng, để ý tới cậu thì có một người lại đi chủ động bắt chuyện đòi làm bạn với cậu. Người đó chính là Park Jimin trẻ con ban nãy đấy. Từ đó Jimin và cậu trở thành bạn bè thân thiết của nhau, có gì cũng sẻ chia cho nhau, cậu có khó khăn gì Jimin cũng giúp cậu vượt qua tất.
Một khoảng thời gian lâu sau đó, trong lớp tổ chức tiệc cuối năm, cậu bị đám bạn bắt ép uống rượu đến say mèm chả biết trăng sao gì. Trong lúc Jimin đưa cậu về, cậu đã vô tình ở trạng thái đang say, đem hết bí mật của bản thân nói ra, trong đó có cả chuyện cậu là "đồng tính luyến ái" cũng nói ra luôn. Qua ngày hôm sau, Jimin gặp hỏi lại cậu, biết chuyện này trước sau gì cũng phải nói rõ cho Jimin nghe thôi, cậu đành giây phút đó thú nhận tất cả. Người nọ đơ ra trước mặt cậu hồi lâu. Sợ rằng Jimin khó có thể chấp nhận mình, cậu liền lên tiếng kêu Jimin đừng nghĩ ngợi nhiều mà hãy đi đi, cứ coi như chưa bao giờ quen biết Jungkook cậu. Thế mà không như cậu nghĩ, người trước mặt kiên quyết nói một tiếng không đi, còn hỏi cậu nếu thích con trai thì đã để ý Jimin này chưa, xong rồi lại thản nhiên tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
Qua lần đó, Jungkook càng biết ơn Jimin hơn vì đã chấp nhận người như cậu. Hai người cũng càng ngày càng thân thiết hơn bao giờ hết. Làm bạn đến nay cũng được một thời gian dài rồi.
Đang mải mê suy nghĩ, đột ngột cánh cửa cuối lớp mở ra, tiếng động làm cho Jungkook giật mình lập tức xoay người hướng nhìn.
Từ bên ngoài, một chàng trai tuấn tú với dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp như tạc cùng chiếc mũi cao và mái tóc nâu vàng mượt mà phủ xuống trước trán, thần thái khác hẳn người thường, tôn lên vẻ lạnh lùng vốn có bước vào.
- Điện thoại, điện thoại đâu rồi? - Chàng trai đi tới cái bàn cuối cùng của dãy thứ hai từ cửa sổ vào, lục trong hộc bàn tìm kiếm và còn vô tư độc thoại một mình hỏi điện thoại đâu.
- Đây rồi. - Cầm điện thoại trong tay, vẻ mặt chàng trai hớn hở hẳn ra, bấm nút khởi động máy rồi xoay người định bỏ đi thì chợt để ý thấy có người đứng nhìn mình độc thoại nãy giờ.
Phát hiện có ánh mắt kỳ quái đặt trên người mình, Jungkook bắt đầu bối rối, nhất thời im lặng không biết nói gì.
- Chưa về? - Chàng trai hỏi cậu.
- À... tôi trực lớp. - Jungkook nhanh nhẹn trả lời.
Chàng trai đứng đó nhìn Jungkook nghĩ nghĩ gì đó làm nhịp đập tim cậu có chút nhanh hơn.
- Taehyung, cậu không về? - Jungkook cố gắng bình ổn nhịp tim hỏi.
- Về chứ - Taehyung nhướng mày một cái, bình thản đáp lại. Hướng cửa lớp bước được một bước lại xoay đầu nói với cậu - Sắp mưa rồi, về sớm đi.
Dứt lời, Taehyung cong môi cười một cái rồi rời đi.
Nụ cười đó quả thực có độ sát thương rất cao! Jungkook cảm thán bản thân thật may mắn khi hôm nay được nói chuyện và còn được nhìn thấy Taehyung cười với mình, còn dặn dò cậu về sớm nữa, lòng cậu vì vậy mà nhộn nhịp vui sướng. Học chung một lớp không hẳn là chưa từng có thời gian tiếp xúc, chuyện trò với nhau, chỉ là những lần đó cực kì hiếm hoi. Bởi tính tình cậu vốn ít nói, cộng thêm việc Taehyung lại rất phong lưu, xung quanh hắn rất nhiều bạn bè, lấy đâu ra lý do để hắn nhìn tới con người nhỏ bé như cậu.
Cậu đơn phương Taehyung cũng được một thời gian dài rồi, nếu hỏi cậu lý do tại sao thích hắn thì cậu cũng chả biết trả lời làm sao. Thích thì thích thôi, ngay từ lúc mới vào học tại trường này, nhìn thấy hắn lần đầu cậu đã bị si mê, hắn nhất định không phải là người, nếu là con người sao có thể đẹp được như thế! Cậu bị hắn hấp dẫn lúc nào không hay.
Nhưng đơn phương lại có bao giờ được hạnh phúc.
Taehyung tính tình kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Mặt khác, với bạn bè lại đối xử không tệ, vì vậy trong lớp rất được lòng mọi người. Gia đình thuộc hàng thượng lưu giàu có nhất thành phố Daegu này, con trai của chủ tịch tập đoàn nhà họ Kim rất có vị thế trong giới kinh doanh, ai cũng đã từng nghe qua. Không phải lo cái ăn cái mặc, xung quanh Taehyung lúc nào cũng có mỹ nhân vây lấy. Cậu lao đầu vào thích Taehyung đồng nghĩa với việc chấp nhận sẽ không có kết quả gì với hắn nhưng vẫn cứ dại khờ ngày đêm nhung nhớ. Hắn lại còn là trai thẳng, cậu triệt để không có hy vọng.
Jungkook trực lớp sạch sẽ, xách ba lô đóng cửa ra về. Lại không muốn nghĩ tới Taehyung nữa, sợ nghĩ tới chỉ thêm buồn phiền. Thở dài một cái, nhìn ngoài cửa sổ trên hành lang, bầu trời đầy mây đen bao phủ. Chả nghĩ ngợi nữa, cậu bước chân nhanh hơn, chạy về nhà kẻo mưa kéo tới thì toi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co