Truyen3h.Co

Vài Đêm Với Bạn Cùng Lớp [Vkook]

Chap 2

YeriPhan


Jungkook phóng như lao cứ chạy về phía trước, mong là sẽ về được tới nhà trước khi mưa ào xuống. Nhưng lại không như ý cậu. Ban đầu vốn chỉ là những giọt mưa nhỏ không đủ làm ướt người rơi xuống, cậu trong lòng lại có chút sợ, đây chẳng phải là đang báo hiệu cho một trận mưa lớn sao? Cậu tăng tốc tiếp tục chạy, cửa nhà chỉ còn cách vài mét ngắn ngủi, thế nhưng ông trời lại không thương cậu rồi, lập tức đợt mưa lạnh ào xuống làm người cậu đẫm nước, ướt sũng trước khi kịp nhanh chân chạy tới nấp được vào trong mái hiên nhà. Cậu đứng đó nhìn lên bầu trời, hôm nay thật xui xẻo, Jungkook cậu cực kì ghét bị ướt, ông trời lại không nguyện ý tha mạng cho cậu lần này, sao không mưa từ lúc cậu còn ở trường, ít nhất còn có thể trú một hồi, trớ trêu thay đợi đến lúc cửa nhà cậu ngay trước mắt mới đổ mưa. Cứ làm khổ Jungkook này ông trời mới chịu được sao hả!!!

Đứng đó nhìn mưa rơi nặng hạt, trong lòng thầm trách mắng ông trời. Sau một hồi, tiếng nước mưa gây ồn ào làm cậu đôi phần khó chịu, lúc này đây mới chịu móc chìa khóa ra mở cửa vào nhà.

Nhìn căn nhà quá mức tối tăm, Jungkook đưa bàn tay tìm kiếm công tắc rồi bật đèn, đèn sáng, cái bóng tối đáng sợ kia cũng bị xua tan. Cậu mở miệng định nói gì đó nhưng sựt nhớ ra một chuyện rồi lại thôi, nuốt lời nói vào trở lại. Bây giờ, cậu là đang muốn nói thật to câu "Con về rồi!" nhưng ngẫm lại thì căn nhà này làm gì còn ai ngoài cậu. Cớ sao đã nhiều năm như vậy cậu vẫn luôn còn thói quen nói câu đó mỗi khi về nhà. Ba cậu thì đã đi xuất khẩu lao động ra nước ngoài, mỗi tháng chỉ về một hai lần, có khi là không về. Mẹ cậu cũng muốn đỡ bớt phần nào cho ba cậu, nên cũng nhờ người quen giới thiệu, được nhận vào làm ở một xưởng vải may mặc ở Busan, do muốn tiện cho việc đi lại nên mẹ cậu ở nhà người quen trên đấy, một tuần chỉ về được vào hai ngày cuối tuần. Nhà cậu nghèo, lại thêm vài khoản nợ đã vay trong quá khứ, ba mẹ cậu buộc phải bôn ba khắp nơi để kiếm tiền trang trải chi phí gia đình. Đồng nghĩa với việc cậu thiếu vắng tình thương gia đình rất nhiều. Cậu làm gì được, hy vọng trả hết nợ sớm, ba mẹ cậu sẽ có thể tìm một công việc gần nhà để làm, tối lại có thể về ăn cơm, trò chuyện cùng cậu, cùng nhau sống hạnh phúc như thế đến hết cuộc đời. Trong quá khứ, cậu đã từng có khoảng thời gian thật hạnh phúc bên gia đình, thế nhưng bây giờ lại chỉ còn lại mình cậu trong căn nhà này.

Jungkook vào phòng tắm, cởi bỏ bộ đồ ướt ra khỏi, xả vòi sen xuống, uể oải hưởng thụ từng đợt nước lạnh chảy dọc cơ thể.

Tắm xong, Jungkook thay ra một cái áo tay ngắn và quần đùi, lấy khăn lau khô mái tóc còn ướt bước ra khỏi phòng tắm. Bụng bắt đầu cồn cào kêu đói, cậu liền chạy vào bếp bắc nước sôi nấu mì. Trong giây lát, một tô mì toả đầy khói hấp dẫn đã đặt trên bàn. Cậu gắp từng đũa mì nóng hổi lên ăn ngon lành, không quên lấy vài tờ báo đặt cạnh bên, lật lật tìm xem có tin nào đang cần tuyển dụng người làm thêm không. Đã là học sinh năm thứ ba trung học rồi, cậu rất muốn phần nào có thể giúp ít được ba mẹ bằng những đồng tiền từ việc làm thêm của cậu. Vì thế cậu không ngần ngại bỏ những buổi đi chơi, họp mặt bạn bè vào cuối tuần để đi làm thêm. Jungkook là người rất biết suy nghĩ vậy đó.

Ngày mai là thứ bảy, mẹ cậu sẽ về. Nhìn đi nhìn lại, căn nhà thật bừa bộn, mẹ cậu thấy nhất định sẽ giáo huấn cậu một trận. Cậu cất báo, tăng tốc độ ăn, lo liệu hôm nay phải dọn sạch cái chuồng heo này.

Nhìn lại thì nhà cậu cũng không quá to. Chỉ có một phòng sinh hoạt nhỏ, một phòng bếp, một phòng tắm, trên lầu thì có hai phòng ngủ, việc dọn dẹp cũng không quá khó khăn đi.

Ăn xong, Jungkook liền bắt tay vào quét dọn, được một lát thì điện thoại bàn kêu lên, cậu lật đật chạy tới bắt máy:

- Alô?

- Jungkook, mẹ đây.

- A, mẹ! - Jungkook vui mừng.

- Jungkook à, có lẽ ngày mai con không cần ra ga đón mẹ đâu.

- Sao vậy mẹ? - Jungkook khó hiểu.

- Ngày mai mẹ sẽ không về, mẹ sẽ làm thêm ca.

- Nhưng tại sao, cả tuần ở đó không đủ sao, tại sao còn bắt mẹ ở lại? - Jungkook trong lòng đầy bất mãn nói với mẹ cậu.

- Không ai bắt mẹ ở lại hết, chỉ là nếu làm thêm ca vào cuối tuần mẹ sẽ có thêm một khoản tiền, đến lúc đó...

Mẹ cậu bên đầu kia chưa nói xong cậu đã liền trong lòng thật buồn bực chen vào:

- Mẹ có còn coi con là con của mẹ không vậy, suốt ngày cứ bỏ con ở nhà một mình, chỉ có mỗi ngày cuối tuần để được gặp mặt, mẹ cũng vì tiền đi làm thêm ca, tiền lương hằng tháng cũng đủ để trang trải rồi mà, con cũng không cần sống cuộc sống đầy đủ gì đó nên mẹ cũng không cần phải làm ngày làm đêm kiếm tiền như vậy, điều con cần là được có gia đình ở bên thôi.

Jungkook nghẹn ngào cố kiềm nén nước mắt nói với mẹ mình, đây là những lời cậu đã muốn nói lâu rồi, cứ giữ mãi trong lòng, không biết hôm nay tại sao tâm trạng lại rất không vui, thế là những gì đã lâu giữ trong lòng, giây phút này cậu không sợ gì nữa đem ra nói hết cho mẹ cậu biết.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, bỗng làm cậu nhận ra, vừa rồi là cậu có hơi quá đáng? Mẹ làm tất cả chỉ mong cậu hạnh phúc, sống không thua thiệt với xã hội, thế mà cậu lại lớn tiếng như thế, thật cảm thấy có lỗi.

- Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con nhiều Jungkook à. - Mẹ cậu phát ra thanh âm thật nghẹn ngào.

- Mẹ, con xin lỗi, vừa rồi là con sai, con sẽ...

- Jungkook à, con ráng một thời gian nữa, khi mọi thứ có thể ổn định, mẹ và ba nhất định mỗi ngày đều ở bên con mà. Cuối tháng này, mẹ hứa sẽ về, có ba nữa, cả nhà ta sẽ đi ăn thịt cừu xiên nướng, món con thích, được không?

- Dạ.

Nước mắt cậu rơi lã chã ướt đẫm khuôn mặt nhưng cậu vẫn cố gắng nén lại cái xúc cảm đó. Nghe mẹ dặn dò một vài câu nữa, cậu cúp máy. Chân bỗng dưng chả còn sức lực, ngồi bẹp xuống nền nhà. Cuộc sống cậu chạy đi chạy lại, khó khăn vẫn là vì chữ tiền. Cậu bây giờ lòng xôn xao, muốn cố gắng tìm việc làm thêm, kiếm ít tiền giúp gia đình, ba người đi làm vẫn hơn là chỉ có ba và mẹ cậu làm, muốn có lại gia đình cậu chỉ có thể cố gắng đấu tranh, cố gắng giành lại.

Trong đầu chợt nhớ ra một lời đề nghị đi làm ở quán bar của một người anh tiền bối. Cậu ngồi dậy, lau nước mắt, lấy điện thoại ra bấm số rồi gọi. Đầu dây bên kia vừa kết nối cậu liền nói:

- Alô, là em, Jungkook, em muốn hỏi anh chỗ làm của bạn anh có còn đang tuyển người không?

____________________

Jungkook dậy từ rất sớm, làm vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi ra khỏi nhà, cả ăn sáng cũng chưa ăn. Cậu đi tới tiệm cà phê, nơi mình đang làm thêm. Thứ bảy, tiệm mở cửa từ sớm, nên không lúc nào là vắng khách, cậu cứ loay hoay chạy qua chạy lại mãi trong tiệm, không có phút nghỉ tay.

Gần mười giờ, điện thoại cậu reo lên, cậu đem cà phê cho khách xong rồi vào quầy đứng ra một góc bắt máy:

- Alô?

- Nhớ cậu.

- Jimin cậu cũng biết nhớ tớ sao? - Jungkook cười cười châm chọc.

- Đang ở đâu?

- À... ở thư viện. - Jungkook lắp bắp trả lời. Sợ Jimin sẽ lại càu nhàu, nói cậu bỏ hết ngày cuối tuần, không nghỉ mà tới đây làm thêm nên cậu đành giữ bí mật, không cho Jimin biết vẫn hơn.

- Nói dối! - Đầu dây bên kia gằn giọng nói.

- Hả... - Jungkook còn chưa hiểu được gì thì đột nhiên chuông trước cửa reng lên, một chàng trai mãnh liệt đẩy cửa bước vào. Cậu quay sang nhìn thấy người nọ, trong lòng có chút run sợ, như bị bắt quả tang làm việc xấu.

- Jeon Jungkook, hôm nay cậu có phải hay không là muốn chết, dám nói dối tớ! - Jimin đầu bóc khói đứng đối diện Jungkook tức giận nói.

Sau một hồi nài nỉ cầu xin Jungkook mới được Jimin nguyện ý bỏ qua cho. Gọi hai ly Latte, Jungkook và Jimin ra bàn cùng ngồi uống. Thấy có bạn cậu tới, anh chàng cùng làm trong tiệm không ngần ngại mà kêu cậu ra ngồi chơi với bạn, việc của cậu giao cho anh chàng. Vì không muốn để Jimin ngồi ngoài bàn một mình, Jungkook đành miễn cưỡng đồng ý.

- Về nhà đi, không cần làm ở đây, cậu sau này để tớ nuôi. - Jimin nghiêm túc nói với Jungkook.

- Tớ cũng không phải người bệnh tật, sao lại để cậu nuôi? - Jungkook cười cười nói.

- Tớ rủ cậu đi chơi cậu lại không chịu, trốn tới đây làm thêm. Cậu là không tôn trọng tớ.

-Tớ chỉ là muốn phụ giúp gia đình thôi mà. - Jungkook rũ mắt xuống, trả lời.

Jungkook như vậy, Jimin lại không cam lòng ngồi nhìn.

- Nợ nần nhà cậu bao nhiêu, nói ra đi, tớ liền chạy đi thanh toán hết cho cậu. - Ánh mắt Jimin chứa đầy sự chân thành nhìn cậu.

- Không được, tớ đã nợ cậu nhiều rồi, không muốn cậu lại giúp đỡ tớ như vậy nữa đâu.

- Cậu... tớ thật không nói nổi với cậu nữa, mặc cậu luôn đó. - Dứt lời, Jimin mặt cau có cầm ly cà phê lên uống liền mấy ngụm.

- Được rồi, tớ hứa sẽ bớt thời gian làm thêm lại mà, sẽ dành thời gian cùng cậu đi chơi nhiều hơn, được chứ?

Jimin nghi hoặc liếc nhìn cậu, một hồi cũng thở dài:

-Được vậy thì tốt.

Jimin chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính, chợt để ý thấy gì đó, nheo mắt để thấy rõ hơn.

- Taehyung?

Nghe Jimin nói, Jungkook xoay đầu nhìn ra ngoài. Bên kia đường là Taehyung, không lầm vào ai được, bên cạnh Taehyung còn có... một cô gái. Cô gái đó khoác lấy tay Taehyung, vui vẻ cười đùa cùng hắn từ cửa tiệm thời trang đối diện bước ra, hai người bước vào chiếc xe hơi màu đen thời thượng, chạy đi mất. Cậu ngồi đây vẫn nhìn theo bóng dáng chiếc xe chạy đi.

- Taehyung này đúng là thay bạn gái như thay áo, hôm kia vừa thấy quen với cô kia, hôm nay lại đổi cô khác, thật quá đào hoa.

Jungkook im lặng nghe Jimin nhận xét, rồi cũng gật gật đầu tỏ ra đồng tình. Cậu thật sự đã quá quen với cảnh này, Taehyung đổi bạn gái liên tục, cậu mỗi ngày nhìn thấy hắn thân thiết với mấy cô gái kia, trong lòng không thể không có chút khó chịu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cậu chả là gì của hắn, lấy cớ gì mong muốn hắn đừng lăng nhăng như thế. Dù đã quá đỗi quen thuộc với chuyện này, nhưng cớ sao mỗi lần nhìn thấy Taehyung tay trong tay cùng người khác, cậu lại cảm thấy tim nhoi nhói lạ kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co