Truyen3h.Co

Dich Vo Ngu Luan Bi Giac Mong Dem Giua He Fanfic Stay With Me


Một nồi canh cay lớn nóng hừng hực, có lẽ miễn là có gói sốt gia vị, mùi vị sẽ tương tự như vậy. Chỉ là nguyên liệu được nấu bên trong trông vô cùng thê thảm, những loại rau đó Tô Ngự không cho phép bất cứ ai động vào, nhiều lần Châu Lê muốn giúp cậu thái rau nhưng đều bị Tô Ngự im lặng ngăn lại, đến nỗi mà chúng trông khá tồi tàn. 

Tô Ngự ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ngẩn ngơ nhìn canh cay trên bàn. Cậu không nói gì, ba người lớn đứng ở một bên, không biết phải làm sao. Chớp mắt đã gần đến giờ Đoá Đoá tan học, Châu Lê và Tô Chí Cương nhìn nhau, cuối cùng để Tô Chí Cương đi đón cô bé. 


Tiêu Tán đứng sang một bên, lúc này tâm tình của bà đã hoàn toàn bình ổn trở lại, vừa nãy bà một mình ở trong phòng khách, đã suy nghĩ rõ ràng bản thân bà thực sự không hiểu Tô Ngự, hiện tại việc duy nhất bà có thể làm bây giờ chính là ở bên cạnh trông chừng Tô Ngự, bất kể cậu muốn làm gì thì bà cũng sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ. 

Tô Ngự ngước mắt nhìn về phòng Ngô Bỉ, trong miệng phát ra một thanh âm khàn khàn, "Mẹ..." 

Châu Lê và Tiêu Tán đồng thanh đáp lại, "Sao vậy, Tô Ngự / con trai?" 

Hai người nhìn nhau, sau đó quay đầu lại chờ Tô Ngự lên tiếng, "Con... muốn đi nước ngoài du học." 

Tiêu Tán trước đây vốn có dự định đưa cậu ra nước ngoài, khi cùng cậu bàn bạc, Tô Ngự lại khăng khăng muốn ở lại Bắc Kinh, lúc này nghe được Tô Ngự nguyện ý muốn ra nước ngoài, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, liên tục đồng ý. 

Nhưng Châu Lê hoàn toàn không thể ngờ Tô Ngự lại đưa ra quyết định như vậy, luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái trong chuyện này, thế nên mới hỏi. "Tô Ngự à, không phải trước đây đã từng hứa rồi sao, ở lại học đại học ở Bắc Kinh, để Ngô Bỉ chăm sóc sao? Tại sao đột nhiên con lại muốn ra nước ngoài? Có phải là đã có chuyện gì xảy ra đúng không?" 

Tô Ngự không trả lời câu hỏi này, thay vào đó chỉ ngẩng đầu nhìn hai người mẹ, đôi mắt đã mất đi ánh sáng, nhưng vẫn kiên định. "Nhanh lên... chỉ vài ngày nữa thôi." 


Cậu cúi đầu, giọng nói vốn đã khàn khàn lại càng nói nhỏ hơn, may thay trong nhà tương đối yên tĩnh, những lời này miễn cưỡng truyền đến tai Tiêu Tán và Châu Lê. 

"Đừng nói cho Đoá Đoá... Còn Ngô Bỉ..." 

Giọng nói của Tô Ngự rõ ràng là nghẹn ngào, nhưng lại giả vờ điềm tĩnh tiếp tục nói. "Khi cậu ấy hỏi, chỉ cần nói, trong vụ tai nạn xe này, con đã chết rồi." 

Hai người không thể hiểu, Tô Ngự làm như vậy là có ý gì, muốn dò hỏi nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. 

"Tô Ngự... tại sao?" 

"Mẹ, hai người hãy hứa với con lần này nhé". Tô Ngự ngẩng đầu, vẻ mặt như gió nhẹ mây trôi, nhưng trong lòng lại sóng to gió lớn. 

... 

... 


---------- 

Một giờ sau, Tô Chí Cương đón Đoá Đoá về nhà, vừa bước vào cửa, Đoá Đoá đã vui vẻ hét lên. "Anh Tô Ngự, anh Ngô Bỉ~ em về rồi~ Mau ra ngoài chơi với em đi~" 

Giọng nói vui vẻ vang khắp sân nhưng không có tiếng đáp lại. 

Châu Lê đôi mắt đỏ hoe, bước ra từ phòng Tô Ngự, cúi xuống ôm Đoá Đoá thật chặt, nước mắt không vâng lời chảy dài trên khuôn mặt. 

Đoá Đoá rất hiểu chuyện, cho dù bị ôm chặt đến mức không thở được, cô bé vẫn không hề giãy dụa, chỉ liên tục vỗ lưng Châu Lê, nhẹ nhàng an ủi. "Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Có phải là ba bắt nạt mẹ không?" 

"Đoá Đoá... Đoá Đoá..." 

Tô Chí Cương mơ hồ, bước đến bên cạnh họ, ông nhận thấy Tô Ngự đã không còn trong phòng nữa, chỉ còn lại bức tượng gỗ Tô Ngự bị bỏ lại trên chiếc bàn trống. Ông vội vã chạy vào, đi một vòng rồi ngã xuống đất, bối rối nhìn Châu Lê. "Tô... Tô Ngự đâu rồi?" 

Châu Lê vùi đầu vào vai Đoá Đoá khóc nức nỡ không ngớt, Đoá Đoá cũng bắt đầu cuống lên, nhưng Châu Lê lại không có ý định buông tay ra. "Ba ơi, không phải vừa nãy ba nói anh Tô Ngự về rồi sao? Anh ấy có phải là đến nhà anh Ngô Bỉ không? Ba dẫn con đến đó tìm anh ấy được không?" 

"Anh trai Tô Ngự của con... chết rồi..." 

Đoá Đoá và Tô Chí Cương đều đứng hình, đặc biệt là Tô Chí Cương, trước khi ông đi ra ngoài Tô Ngự vẫn còn ổn, làm thế nào mà mới đi một chuyến, con trai ông lại không còn tồn tại? 

Ông lao tới chỗ Châu Lê, ngồi xổm xuống, sốt ruột hỏi, "Sao có thể được? Vừa rồi không phải thằng bé vẫn ổn sao? Thằng bé đâu rồi? Có phải là Tiêu Tán đưa đi rồi không? Không được, anh sẽ đi tìm cô ấy ngay bây giờ!" 

Nói xong, ông gấp gáp đứng dậy, xắn tay áo lên định đi tìm Tiêu Tán, nhưng đã bị Châu Lê nắm lấy vạt áo. 

"Lão Tô..." 

Tô Chí Cương cúi đầu xuống, nhìn thấy Châu Lê nhắm mắt lắc đầu, rơi nước mắt. "Em hãy nói thật cho anh, Tô Chí Cương này chỉ có một đứa con trai như vậy, thằng bé làm sao có thể..." 

"Đúng đó, mẹ ơi, anh Tô Ngự đi đâu rồi?" 

Châu Lê ôm chặt Đoá Đoá, ngoảnh mặt nhìn Tô Chí Cương, dùng lời nói thì thầm trao đổi mấy câu. 

Ba người ôm nhau thật chặt. Trong sân nhà họ Tô chỉ có tiếng khóc lớn. 

Ba người nhà họ Tô không ở trong khuôn viên nhà họ Tô quá lâu, giữa tiếng khóc của Đoá Đoá, đồ đạc trong nhà đã được dọn hết, chỉ có phòng của Ngô Bỉ là không được thu dọn và vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu. 


Toàn bộ ngôi nhà, mọi thứ về gia đình họ Tô dường như đã bị xóa sạch, ngoại trừ mọi thứ về Ngô Bỉ được giữ lại, bao gồm cả món quà sinh nhật mà Ngô Bỉ đích thân tặng cho Tô Ngự, bức tượng gỗ Tô Ngự, được Châu Lê đặt trên bàn trong phòng khách, cùng với nồi canh cay. 


------------- 

Trong sân im ắng, có tiếng bước chân lạch cạch vang lên. Với một tiếng cọt kẹt, cánh cổng lớn được mở ra. Một vị khách nhìn xung quanh, cười khẩy một tiếng. "Haha~ Thật là một chàng trai ngoan và giữ chữ tín." 

Ánh đèn lập loè, không ngừng phản chiếu ánh sáng lên mắt kính. Anh ta đi đi lại lại trong nhà nhiều lần, tỉ mỉ quan sát nơi Tô Ngự và Ngô Bỉ sống. 

Vừa định rời đi, thì nhìn thấy thứ gì đó trên bàn, đổi hướng bước chân, ngồi thẳng trên ghế sofa. 

Tác phẩm điêu khắc trên bàn giống hệt Tô Ngự, vô tri vô giác nhìn chằm chằm vào anh ta, anh ta dường như nghe thấy Tô Ngự đang nói chuyện. 

"Chính tay tôi làm, tôi đã tốn rất nhiều công sức, có muốn thử không?" 

"Ồ? Thật sao? Thế thì tôi không khách sáo đâu." 

Trên bàn bày sẵn bát và đũa, tựa hồ đang chờ đợi ai đó thưởng thức. Tuy rằng thứ trong nồi để đó được một thời gian nhưng vẫn còn chút ấm áp, anh ta gắp một viên thịt lên, cho vào miệng, mùi vị không ngon như mong đợi. 

Dẫu vậy, vị khách vẫn chấp nhận tất cả, sau khi đồ ăn trong nồi đã được vét sạch sẽ, anh ta hài lòng sờ bụng. "Vẫn thiếu một chút trình độ, không thể ngờ cậu cũng có khuyết điểm, haha ​​~" 

Thời tiết có chút oi bức, sau khi ăn xong, vị khách này đã đổ mồ hôi đầm đìa, thế nhưng anh ta không quan tâm. Trước khi rời đi, anh ta cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của bức tượng điêu khắc, rồi nghênh ngang rời đi. 

Một giọt mồ hôi rơi trên bức tượng Tô Ngự, từ từ trượt xuống khuôn mặt của nó, trông như bức tượng đang khóc. Nó lặng lẽ đứng trên bàn trong phòng khách, canh giữ chiếc bát trống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co