Truyen3h.Co

[ Doo/Dương/Wean-Gem] Siêu sao

Chương 44

imbabii2567

Ngày đầu tiên khởi công coi như thuận lợi, phần diễn của mình qua dễ dàng, còn quen với nữ diễn viên chính, Đường Điềm Điềm là một cô bé cá tính trong sáng, xinh đẹp, từng xuất ngoại lưu học, thoáng cái đã cùng "Lão bánh quẩy" (*) Hùng Huỳnh trò chuyện rất ăn ý, mở miệng nói chuyện là "anh Hùng anh Hùng", khiến nhân viên công tác ở đó cứ lấy hai người bọn họ ra trêu đùa.

(*) Lão bánh quẩy: ối, tui đọc từ này mà buồn cười kinh, ý nói châm biếm người có nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh nha...

Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, Hùng Huỳnh dứt khoát đứng bên cạnh nhìn mấy người diễn viên tạo hình cổ trang diễn xuất, thỉnh thoảng cùng nhân viên công tác tâm sự, người nghiêm túc nỗ lực lại hiền hoà đi đến đâu cũng sẽ không bị bài xích, nhưng thật ra có mấy người diễn viên nhỏ không quá thích cùng Hùng Huỳnh tiếp xúc.

Một chiếc xe Aston Martin đen mờ từ xa xa chậm rãi lái đến, Hùng Huỳnh tuy rằng cũng thấy chiếc xe thể thao không khoa trương mà lại phong cách nhưng cũng không chú ý đến, từ chỗ cậu ngồi phơi nắng nói chuyện phiếm đến giờ cũng không biết đã thấy mấy chiếc xe thể thao, ngược lại là tiểu Vũ ở bên nhắc nhở Hùng Huỳnh.

"Là xe của chủ tịch Trần!" Tiểu Vũ tiến lên kéo ống tay áo Hùng Huỳnh đang trò chuyện vui đến quên cả trời đất.

"Đăng Dương?" Anh ta tới đây làm gì?

"Ngày hôm nay là ngày đầu tiên anh khởi công, anh ấy đến xem anh cũng là bình thường mà." Tiểu Vũ đương nhiên nói.

Hùng Huỳnh cười thầm hai tiếng, cậu mới không tin họ Trần sẽ tốt như vậy, nhưng mà ông chủ tới, làm nhân viên không có một chút biểu hiện cũng không tốt.

Xe thể thao dừng ở bãi đỗ xe cách đó không xa, Hùng Huỳnh tự giác cùng tiểu Vũ đi đến, cửa xe mở, Đăng Dương còn đẹp trai hơn cả nam diễn viên chính trong phim từ bên trong đi ra, vẫn là dáng dấp người đàn ông núi băng mặt than lúc nhìn thấy Hùng Huỳnh tạo hình cổ trang thì hơi giật mình.

"Chủ tịch Trần, làm phiền anh đã rút bớt thời gian đến đây." Tiểu Vũ chân chó chạy tới.

Đường nhìn của Đăng Dương rơi lên trên người Hùng Huỳnh: "Cậu còn chưa kết thúc công việc?"

"Tôi. . ." Còn chưa kịp nói đã bị người cắt đứt.

"Tháo trang sức, cùng tôi trở lại."

Tôi. . . X anh!

Trong bụng mắng một câu, trên mặt Hùng Huỳnh duy trì dáng tươi cười ôn hòa gật đầu: "Vậy phiền chủ tịch Trần chờ một chút, lập tức là xong."

Tiểu Vũ nhanh như chớp kéo Hùng Huỳnh vào phòng hoá trang, cũng không thể để chủ tịch Trần chờ lâu.

"Này, nhẹ tay thôi." Ngồi trong phòng hoá trang, Hùng Huỳnh bị tiểu Vũ lột quần áo âm thầm thở dài, cậu không có dự định cố ý kéo dài thời gian để Đăng Dương chờ, cho dù cậu có tâm tư này cũng không nhất định sẽ thay đổi thực tế, thế nhưng tiểu Vũ cô có thể dịu dàng một chút không, cô là nữ sinh, vậy mà như một con tiểu sắc lang điên cuồng cởi quần áo của cậu.

"Chủ tịch Trần đang chờ!" Nói đến nói đi, tiểu Vũ vĩnh viễn chỉ có một câu này.

"Anh ta thích chờ thì để anh ta chờ, tôi cũng đâu bảo anh ta đến đây." Cởi tóc giả, da đầu có chút đau, Hùng Huỳnh nhẹ nhàng xoa đầu mình, một bên nhấc chân để tiểu Vũ cởi quần cậu ra.

"A, sao anh lại để tôi cởi quần hộ anh!" Vừa nói xong, tiểu Vũ đỏ mặt, đưa hai tay lên che mặt, từ khe hở ngắm ngắm một chút, "Tôi nghĩ anh có thể đi chụp ảnh bìa tạp chí."

Thực sự là. . . Tiểu Vũ cúi đầu lại nhìn chính mình, quên đi, cô là người đại diện, không cần phải so sánh với minh tinh.

"Tôi sẽ sắp xếp." Thanh âm một người đàn ông bỗng dưng từ cửa vang lên.

Hùng Huỳnh và tiểu Vũ song song nhìn về phía cửa, từ lúc nào Đăng Dương chạy đến phòng hóa trang?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co