28.
"chúc mừng sinh nhật con!" vâng, đó là ngày sinh nhật tôi. tôi thức dậy, vừa mở cửa mơ màng đi ra ngoài thì nghe tiếng bốp lớn. dụi dụi mắt mới nhìn thấy cái banner to đùng trên trên tường in dòng chữ: "happy birthday đặng thành an chíp của ba mẹ!" kèm với đống hình của tôi hồi nhỏ. tôi phì cười, ôm chầm lấy ba mẹ kéo khóe môi hết cỡ. không phải tôi quên ngày sinh nhật của mình, chỉ là đầu óc tôi sáng sớm chưa hoạt động để nhớ ra ngày hôm nay-ngày tôi đã luôn mong chờ là ngày gì. tôi cũng cảm thấy có chút gì an ủi hơn khi ngồi vào bàn ăn thịnh soạn những món tôi thích. và bất ngờ chưa, trên bàn ăn có một dĩa bông cải. "mẹ, sao lại có bông cải?" tôi cười, hỏi. mẹ tôi tròn xoe mắt. "không phải con thích bông cải hả?" "con hả?" tôi hỏi. bố tôi đế thêm. "chứ sao? đó giờ con thích mà, tự nhiên đầu năm học không thích rồi đêm giáng sinh con lại đòi được ăn salad bông cải. thì không phải thích chứ là gì?" tôi ngượng đến chín mặt, gật gù giả vờ đánh trống lảng rồi ăn tiếp. đúng là, minh hiếu dạo này làm tâm trí tôi hoang mang quá thể, cứ như đi lang thang ở tận đâu. tôi đã cố hỏi lại minh hiếu hai lần, hiếu vẫn chối bay biến. rồi khi tôi giận lại minh hiếu, cậu vẫn chẳng buồn an ủi hay hỏi han. không hiểu nổi cậu ấy đang nghĩ gì, minh hiếu làm lòng tôi nặng trĩu mệt mỏi trong suốt mấy ngày qua. rồi cuối cùng tôi vẫn không biết minh hiếu muốn thể hiện điều gì. càng nghĩ, tôi lại càng mệt mỏi. _lên đến trường, đám bạn trời đánh cũng chào đón tôi bằng bài "ngày hôm nay ta cùng họp hoan nơi đây" muôn thuở. tôi tỏ vẻ vô tâm vỗ tay theo, miệng nghêu ngao chán chường. quang anh ôm tôi rồi nói tươi lên, sinh nhật mà như vậy thì tuổi mới không suôn sẻ, không biết thằng nhóc này lấy cái quan niệm đó ở đâu. "vui lên." đăng dương tỏ ra vui vẻ. tôi cười nhạt. thật ra sinh nhật tôi, tôi vui chứ. chỉ là đóng kịch hài chút chút vì đang có tâm lí từ chuyện minh hiếu. "vângg, hai tuần nữa thi học kì rồi. vui quá." quang hùng áp tay mình lên trán tôi rồi gật gù. "mát thật." "má mày hùng." thế là tôi cười rượt theo hùng lên đến tận lớp. quang hùng đã cười ha hả chạy vào lớp từ lúc nào rồi tôi mới tới. tôi đứng ngay trước cửa lớp thở hổn hển, nhìn vào thấy ai cũng đang ngó tôi, kể cả minh hiếu. tôi cố thở thêm chút nữa rồi vẫy vẫy tay chỉ quang hùng. "mày, đi ra đây." tôi ngoắc quang hùng. "thôi mà an." hùng nói. hai đứa tôi đang giỡn, bỗng một giọng nói vừa có vẻ ngập ngừng vừa như cứng rắn cất lên. "ốc cửa lớp hư rồi, đừng có lắc mạnh thế." hai chúng tôi quay sang nhìn minh hiếu. hiếu nhìn hai người chúng tôi rồi quay trở lại vào điện thoại trên tay. "đi vào rồi giỡn, đóng cái cửa lại. nóng." "nhi nhào nhồi nhỡn, nhóng nhái nhửa nhại. nhóng." tôi nhăn mặt bẹo hình nhái giọng theo minh hiếu. thật sự hết nói nổi. bây giờ định anti bố luôn à? hôm nay là sinh nhật bố đấy? tôi lững tha lững thững đi về chỗ, liếc minh hiếu tận mấy cái muốn lòi mắt. tôi ngồi xuống bàn. tự hỏi sao bản thân thấy giống hồi tôi và minh hiếu còn hay khịa qua khịa lại, minh hiếu sẵn sàng cốc đầu tôi đau điếng mà không hề nao núng trước đôi mắt long lanh của tôi như bây giờ. chúng tôi cứ ngồi kế nhau im lặng như vậy, ai làm việc nấy, không ai vô tình đụng trúng ai trong lúc vươn tay lấy đồ trên bàn cả. _giờ tự học, tôi đang im ắng giải bài tập, minh hiếu đang làm gì đó tôi cũng chẳng rõ. bỗng mấy thằng nhóc loi choi kéo nhau đi vệ sinh hết một cách quá vội vàng và thậm chí còn không rủ tôi. "trưởng ơi cho quang anh đi vệ sinh." "ừm." quân nói trong cổ họng khi mắt vẫn cúi xuống bài làm. "trưởng ơi cho bé duy nữa." "ờ." "cho bé sinh nha trưởng ơi." trường sinh học nói theo hai đứa quỷ kia rồi gấp rút chạy đi. tôi còn nghe anh tú lầm bầm. "cỡ đó mà đòi bé." "trưởng ơi cho hai đứa em nữa." phong hào và thái ngân đứng ngay ngắn trước anh quân một cách gấp gáp. anh quân lúc bấy giờ ngẩng đầu lên rồi hỏi. "đông thế, bọn mày mở tiệc à?" "thôi mà.." phong hào nắm lấy bả vai anh quân lắc lắc kéo kéo. "rồi rồi được rồi." anh quân cười. "nhưng đi nhanh đấy." nhìn thấy quân cười, bọn nó đã nhanh chóng cảm ơn rồi chạy đi. lúc bấy giờ tôi mới dừng lại suy nghĩ hình như tụi nó đang làm gì đó ở dưới rất vui, vì vậy nên khi ngân đi ra ngoài mới tự nói lớn: "chắc là vui lắm đây". tôi ham chơi nên cũng muốn theo, không nghĩ nhiều, tôi nhanh chóng đứng dậy. "trưởng ơi cho em..""an à? không, đông lắm rồi." quân nói mà không ngẩng mặt lên. "ơ?? thêm một đứa có sao đâu? cho tao đi đi mà." tôi nói lớn. "năm đứa là nhiều lắm rồi. an đợi lần sau đi." "má mấy thằng chó đi chơi không rủ." tôi bực mình nói khi ngồi vào chỗ. bỗng một giọng khó chịu vang lên. "đừng có cái kiểu ngang ngược như vậy đi. ồn ào." khi nhận ra đó là giọng của minh hiếu, tôi đứng hình, minh hiếu thật sự ghét tôi rồi đó hả, có còn muốn ngồi cùng bàn với tôi nữa không mà sao cứ cộc cằn vô vớ với tôi vậy? anh quân còn chưa mắng tôi câu nào thì hiếu có quyền chắc? "nè, hiếu! mày muốn con mẹ gì nói nhanh! mày coi tao là trò đùa của mày hả, bây giờ mày có quyền khó chịu cộc cằn với tao như hồi đó rồi đúng không? định chối là mày không giận tới khi nào?" tôi nói lớn một cách mất kiểm soát, cảm nhận nhịp tim và hơi thở mình cũng gấp gáp hơn. "chối cái gì mà chối? mày làm mấy cái trò đó ồn ào khó chịu thì tao nhắc nhở thôi." minh hiếu nói mà không nhìn thẳng vào mắt tôi, chỉ chăm chú nhìn cửa sổ. "nhìn tao! mày khinh tao vậy luôn hả hiếu? giờ mày không coi tao là bồ mày nữa đúng không? muốn gì thì nói! mày muốn chia tay đúng không?!" "không." minh hiếu nhìn sang mọi ánh mắt của cả lớp đang đổ dồn về mình. tôi vò đầu. "chứ bây giờ mày muốn cái gì?? mày khó chịu cộc cằn với tao như tao với mày chưa từng quen biết, còn gớm hơn hồi tao với mày mới ngồi cùng bàn với nhau. mày giỡn mặt tao đúng không? mày muốn cái gì?" "muốn tổ chức sinh nhật cho mày?" "hả?" "happy birthday to you, happy birthday to you. happy birthday, happy birthday. happy birthday to you!" đoàn năm người bên ngoài xông vào với chiếc bánh kem trên tay, cả lớp hát mừng vui vẻ, minh hiếu cũng nở ra nụ cười mà tôi vẫn mong chờ mấy ngày nay để hát mừng cho tôi. cảm giác vừa hạnh phúc vừa hoang mang, tôi chỉ kịp nhìn loanh quanh để thấy mọi người rất vui vẻ mà không có bất ngờ, như có kế hoạch từ trước vậy. "là sao?" đăng dương tiến đến choàng tay qua vai tôi. "là thằng hiếu diễn mấy ngày nay theo mệnh lệnh của tụi tao để tổ chức sinh nhật bất ngờ cho mày đó." "diễn hả?" tôi quay sang minh hiếu mở to mắt bất ngờ. minh hiếu cười ngại ngùng, gãi đầu. "tao không muốn làm an buồn đâu. tụi nó bắt tao diễn không là không tổ chức cho an." rồi minh hiếu ôm tôi. "tao xin lỗi. chúc an sinh nhật vui vẻ." "ọe.""ọe." "chết rồi thằng khang nôn hết ra bánh kem rồi." thượng long nói lớn. "có đâu tao diễn thôi." thằng khang hét lại. cả lớp cười rần rần, tôi tranh thủ đánh minh hiếu thật mạnh mấy cái. "nào thổi đi bé chíp. chúc mừng bé tròn mười bảy tuổi nha." phong hào đưa bánh kem với nến đang cháy lại gần. quang anh lăng xăng đi tắt đèn. tôi cười, cảm giác vừa vui vừa nhẹ lòng. tôi chắp hai tay, ước rồi thổi nến. ngọn nến tắt, mọi người vỗ tay rần rần chúc mừng, tôi còn cảm nhận có thứ gì mềm mềm chạm vào bên má mình. vậy là được rồi. _chuyện là như thế. "không phải mà an, an ơiii." minh hiếu nắm lấy cánh tay tôi sau khi tôi nói bóng gió rằng "không ngờ hiếu hết thích tôi nhanh vậy". "mày xích ra dùm, tao không ngờ. người gì đâu mà dễ chán thấy mồ." tôi dứt cánh tay mình ra. "không có an ơi. tụi nó bắt tao diễn thật đạt vô, không kế hoạch bể là không tổ chức lại. mấy lần đó tao kiềm muốn chết đó an ơi." tôi vẫn im lặng đọc sách. "nè an đọc thử tin nhắn đi, nhắn tin với an tao cũng phải hỏi tụi nó nên mới trả lời an chậm đó." tôi quay sang. _
sinh nhật bồ thằng hiếu 🎂
trần minh hiếu
huhu
tội nghiệp an quá
giờ an hỏi tao an kêu buồn kìa
tao xả vai được không
trần quang trung không cưng diễn cho trót dùm không là khỏi bất ngờtrần minh hiếu
xót quá
giờ trả lời sao đây
phạm lưu tuấn tài thì chối thôi, kêu tao không nghe thấy mày nóitụi nó ồn quá nguyễn thanh pháp trời hồi trưa thằng an nó suy nghĩ nhiều lắm nên mới không tập trung ăn rồi bị phỏng đótrần minh hiếu
đó tại tụi mày hết đó
tụi mày hại an rồi kiàa
trần phong hàocó lỗi là lỗi mày diễn đạt quá thôi cưng công văn dương sao thằng này nay nũng nịu dữ ta hồi đó mày cốc đầu thằng an bụp bụp làm gì có tình người như bây giờ hoàng đức duy sức mạnh của tình yêu biến trần minh hiếu từ một thằng chos sống không có tình người thì giờ biết xót xa cho đặng thành an khi an bị phỏng (vì mình)trần minh hiếu
lỗi tụi mày
tao xót mà thằng dương nó cứ vịn tao lại
sợ tao bổ vô hun an hay gì
trần đăng dương tao sợ mày chịu không nổi hất văng nồi lẩu nguyễn quang anh tao cũng sợ nó hất là vô người duy hoàng kim long gớm hoàng đức duy :))đỗ phú quí vậy đó mà thằng hiếu diễn đạt quá chừngtao còn không ngờ lớp ồn vậy mà thằng hiếu nó im renguyễn tuấn kiệt tự nhiên tưởng tượng tới lúc thằng an biết được sự thật nó giận mày bao nhiêu ngàytrần minh hiếu
cút hết
_
tôi bĩu môi.
"hay ha?"
"hiếu thì hay rồi." tôi vỗ tay.
"tụi mày bàn mưu từ khi nào?"
"hôm thứ tư an nghỉ đó."
"à thì raa, mốt tao khỏi nghỉ. hiếu mà giỡn mặt với tao đi."
minh hiếu xoa đầu tôi, hỏi nhẹ nhàng.
"nhưng mà an bất ngờ mà? an thích không?"
tôi nhìn chằm chằm minh hiếu rồi ngoảnh đi.
"thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co