Truyen3h.Co

hieuthuhai × negav | hieugav | cưới trước được hông?

09. đi chơi

giidangvietchoban

Sáng hôm sau, Minh Hiếu dậy từ rất sớm để chuẩn bị cho chuyến đi mà anh đã lên kế hoạch. Anh đã chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ: vé xe, thức ăn nhẹ và nước uống cho chuyến đi. Minh Hiếu hy vọng rằng chuyến đi này sẽ giúp xua tan những căng thẳng giữa hai người và đem lại một chút vui vẻ, thoải mái cho Thành An. Anh muốn làm gì đó để chứng minh rằng anh luôn sẵn sàng ở bên cạnh cậu, dù cuộc sống của họ có nhiều thử thách.

Thành An thức dậy muộn hơn, với cảm giác uể oải và không mấy hào hứng. Cậu biết là Minh Hiếu đã chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi này, nhưng trong lòng cậu lại có một sự ngần ngại không lý giải được. Cuộc sống ở Sài Gòn với những sự tự do và xa hoa quen thuộc đã không còn trong tầm tay của cậu, và mọi thứ bây giờ đều xoay quanh Minh Hiếu và những cam kết mà cậu phải tuân thủ. Thành An cảm thấy khó khăn trong việc thích nghi với cuộc sống mới này, dù Minh Hiếu là một người rất tốt bụng.

Cậu bước ra ngoài, đã thấy Minh Hiếu đứng ở sân, tay xách túi đồ và đang chờ cậu. Minh Hiếu mỉm cười khi nhìn thấy Thành An, nụ cười thật nhẹ nhàng và chân thành, khiến trái tim Thành An có chút lạ lẫm. Cậu hít một hơi thật sâu, bước đến gần Minh Hiếu.

“Em đã chuẩn bị xong chưa?” Minh Hiếu hỏi, giọng anh nhẹ nhàng, không có vẻ gì là vội vã.

Thành An nhìn Minh Hiếu một lúc, rồi gật đầu. “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”

;

Chuyến đi này không quá dài, chỉ kéo dài vài giờ đồng hồ đến một khu du lịch nhỏ nằm giữa những ngọn đồi xanh mướt. Khu vực này không quá đông đúc, cũng không có sự ồn ào của thành phố, là một nơi lý tưởng để tìm lại sự bình yên trong tâm hồn. Khi đến nơi, Minh Hiếu nhanh chóng thuê một căn bungalow nhỏ, gần bãi biển, nơi có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào.

“En thấy sao?” Minh Hiếu hỏi, khi cả hai đứng trước căn nhà nhỏ, nhìn ra biển.

Thành An lắc đầu, có chút ngập ngừng. “Cũng được, nhưng… tôi không nghĩ mình cần những thứ này.”

Minh Hiếu không để ý đến sự lưỡng lự trong câu trả lời của Thành An, chỉ nhẹ nhàng đáp lại. “Chúng ta thử đi dạo một chút nhé. Không khí ở đây rất trong lành, em sẽ cảm thấy thoải mái thôi.”

Cả hai bắt đầu đi bộ dọc theo bờ biển. Dưới ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sáng, những đợt sóng vỗ vào bờ tạo nên một không gian rất thanh bình. Không có tiếng xe cộ, không có những bận rộn của cuộc sống hàng ngày, chỉ có âm thanh của thiên nhiên và những tiếng cười thỉnh thoảng vang lên.

Thành An bắt đầu cảm nhận được một chút thoải mái. Dù ban đầu cậu không mấy mặn mà với chuyến đi này, nhưng dần dần, cậu nhận ra rằng không khí ở đây giúp cậu quên đi phần nào những lo âu trong lòng. Cậu và Minh Hiếu tiếp tục đi bộ cùng nhau, chẳng nói gì nhiều, nhưng bầu không khí này khiến mọi thứ trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

;

Buổi chiều, cả hai ngồi lại dưới bóng cây, ăn một chút bánh mà Minh Hiếu đã mang theo. Cái nắng chiều dịu nhẹ khiến không gian trở nên thật yên bình. Minh Hiếu nhìn Thành An, thấy cậu đã có phần thư giãn hơn, không còn vẻ căng thẳng như lúc mới đến nữa.

“Cảm ơn anh vì đã tổ chức chuyến đi này.” Thành An cuối cùng lên tiếng, giọng nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với trước.

Minh Hiếu nhìn cậu, mỉm cười đáp lại. “Không có gì đâu, tôi chỉ muốn em cảm thấy thoải mái. Cũng hy vọng rằng chúng ta sẽ có thêm nhiều khoảnh khắc như thế này.”

Thành An nhìn Minh Hiếu một lúc lâu, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh. Cậu biết Minh Hiếu đã nỗ lực hết mình để làm cho cậu vui, dù cậu không thể hiểu hết những gì anh đang cảm thấy. Nhưng có một điều mà Thành An không thể phủ nhận, đó là sự quan tâm và tấm lòng của Minh Hiếu.

;

Tối hôm đó, khi cả hai ngồi bên nhau, nhìn ra biển đêm, Minh Hiếu bắt đầu trò chuyện về những kỷ niệm hồi còn nhỏ. Anh kể về những ngày tháng học nghề bánh và những lần anh cảm thấy cô đơn, nhưng cũng là những khoảnh khắc anh trưởng thành và học được cách yêu thương.

“Em biết không, tôi từng nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ chỉ xoay quanh những chiếc bánh, cho đến khi gặp em” Minh Hiếu nói, ánh mắt anh có chút lạ lẫm.

Thành An nhìn anh, rồi bật cười khẽ. “Anh đúng là khác biệt, nhưng… tôi không nghĩ mình có thể hiểu hết về anh.”

Minh Hiếu im lặng một lúc, rồi gật đầu. “Không sao, tôi chỉ hy vọng một ngày nào đó em sẽ hiểu tôi hơn. Cảm ơn em vì đã đồng ý cùng tôi bước vào cuộc hôn nhân này, dù em không tự nguyện.”

Thành An im lặng, cảm giác trong lòng có một chút chua xót. Cậu không thể phủ nhận rằng Minh Hiếu đã đối xử rất tốt với mình, nhưng chính vì sự tốt bụng ấy mà cậu lại cảm thấy mình không thể làm tổn thương anh.

“Cảm ơn anh, Minh Hiếu,” Thành An nhẹ nhàng nói, nhưng lời nói ấy lại mang trong mình nhiều suy tư mà cậu không thể bày tỏ.

+1 máy siêng năng trong anh 🔥

có phần hai bộ mười hai giờ rồi mà flop kiểu này chắc để đọc ên luôn quá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co