Truyen3h.Co

Pháo Hôi Sống Lại Khi Đã End Truyện (CP88 dịch)

Chương 4

newwcp88

Chương 4
Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Đúng là Sith không nhớ sai, dọc theo con đường nhỏ chạy thêm hơn mười phút, một nhà máy bỏ hoang đổ nát hiện ra trước mắt.

Hắn dừng xe, tắt máy.

Liếc sang thiếu niên bên cạnh với khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch, lạnh nhạt ra lệnh, "Xuống xe."

Cà vạt đã bị hắn ném sang một bên, sau khi ăn đơn giản chút gì đó, hắn không tiếp tục trói cậu nữa.

Sith tuyệt đối sẽ không thừa nhận đó là do mình mềm lòng, chẳng qua là đối với một con mồi yếu ớt thế này, hắn chẳng cần tốn nhiêu công sức.

Tình huống trước mắt hoàn toàn trùng khớp với những gì Phương Trầm đã tưởng tượng.

Nhà máy bỏ hoang, kẻ sát nhân biến thái...

Trên mặt Phương Trầm chẳng còn chút máu, toàn thân lạnh như băng, run rẩy không ngừng. Đủ loại hình ảnh máu me khủng bố liên tục hiện lên trong đầu, cậu cắn chặt răng, hận không thể lập tức ngất đi cho xong.

Người đàn ông đã xuống xe, cách một tấm cửa kính vô cảm nhìn cậu, như thể đang âm thầm thúc giục.

Trong khoang xe tĩnh lặng, dường như ngay cả tiếng tim đập của bản thân cũng nghe thấy rõ ràng - thình thịch, thình thịch, tưởng chừng sắp nhảy ra khỏi cuống họng.

Phương Trầm sắp không thở nổi, cổ họng khô khốc, nuốt nước bọt một cái chỉ thấy vị đắng lan đầy khoang miệng.

Cậu run run vươn tay mở cửa xe, chân vừa chạm đất, đầu gối đã mềm nhũn, suýt thì ngã sấp mặt.

May mà có một đôi bàn tay to lớn kịp giữ lấy, vững vàng kéo cậu lên, từ đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm thấp, "Đứng cũng không vững à?"

Phương Trầm hoa mắt chóng mặt, ngẩng đầu lên liền đối diện với cặp mắt xám xanh lạnh nhạt của người đàn ông.

Cậu còn chưa kịp nói gì, giây tiếp theo cơ thể đã bị nhấc bổng, người đàn ông vậy mà lại bế cậu lên.

Phương Trầm hoảng hốt vội nắm lấy áo hắn, sợ bị rơi xuống, "Anh muốn làm gì?"

"Chờ cậu lề mà lề mề đi vào đến nơi thì trời mưa mất rồi."

Người đàn ông bế Phương Trầm như ôm một món đồ chơi, nhẹ như không đi nhanh về phía trước. Ngược lại là Phương Trầm đã căng thẳng đến mức cả người cứng đờ, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.

Vừa bước vào nhà xưởng, ngoài trời đột ngột vang lên tiếng sấm uỳnh uỳnh. Phương Trầm bị bất ngờ giật nảy mình, cơ thể cũng run rẩy một cái, theo phản xạ càng níu chặt áo của người đàn ông.

Sith cúi đầu liếc cậu một cái, không nói gì.

Thế nào mà còn sợ cả sấm chớp?

Sith từ nhỏ đã lớn lên trên sàn đấu quyền anh, thật sự không hiểu nổi sao lại có người vừa yếu ớt vừa nhút nhát, lại nhỏ bé đến thế, bế trên tay mà chẳng cảm nhận được tí trọng lượng nào.

Phương Trầm ngẩng đầu nhìn màn đêm phía xa bị tia chớp xé toạc, ngay sau đó mưa lớn trút xuống ào ạt.

Đúng là mưa này.

Cậu hơi ngẩn ra.

Nghĩa là người đàn ông này đưa mình vào đây thật sự chỉ để tránh mưa?

Trong lúc cậu còn ngơ ngác, người đàn ông đã ôm cậu đi vào trong, tìm một chỗ đất trống rồi lạnh nhạt nói, "Cậu định ôm tôi cả đêm như thế à?"

Phương Trầm bấy giờ mới hoàn hồn, phát hiện người đàn ông đã thả tay, mà mình vẫn còn túm chặt áo hắn.

Cậu hoảng hốt luống cuống tụt xuống.

Nhớ lại vừa nãy lúc bị người đàn ông bế, cơ thể cậu dán chặt vào lồng ngực của anh ta, rắn chắc, không biết là có bao nhiêu múi.

Phương Trầm lo lắng nghĩ.

Chắc anh ta không định dùng mình làm bao cát để luyện tay đâu nhỉ?

"Tối nay mưa lớn, xe không đi được, chúng ta sẽ ở lại đây." Giọng nói của người đàn ông rất lạnh nhạt, "Tôi sẽ không trói cậu, nhưng tốt nhất là cậu nên ngoan ngoãn."

Nghe vậy, Phương Trầm lập tức gật đầu như con gà mổ thóc, hai cái tai trên đầu cũng lúc lắc theo.

Người đàn ông không khỏi nhìn cậu thêm hai giây, rồi chọn đại một góc ngồi xuống, lưng dựa tường, vòng tay trước ngực rồi nhắm mắt lại.

Phương Trầm không dám thở mạnh, mãi đến khi thấy người đàn ông giống như ngủ rồi mới khẽ thở ra một hơi, do dự nửa ngày, cuối cùng chọn một chỗ xa thật xa mà ngồi xuống.

Nhưng ngồi kiểu gì cũng thấy khó chịu, Phương Trầm nhích tới nhích lui điều chỉnh vị trí, cuối cùng luồn tay ra sau lưng kéo cái đuôi kia.

Trong vòng vài tiếng xảy ra nhiều chuyện hoảng hồn như thế, Phương Trầm quên luôn mình vẫn mặc nguyên bộ đồ cừu non.

Mặc cũng mặc rồi, nhưng phía sau bộ quần áo này còn có một cái đuôi, lúc ngồi co ro trên xe còn đỡ, nhưng giờ ngồi trên nền đất bằng, cảm giác bị cộm mông rất rõ ràng.

Cậu kéo mấy lần mà không đứt, chợt nghe giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông vang lên, "Đau mông à? Không ngồi được?"

Phương Trầm giật bắn quay đầu lại, mới phát hiện người đàn ông đã mở mắt, đang nhìn mình bằng ánh mắt thâm trầm.

"Không, không phải." Phương Trầm lí nhí, "Sau quần tôi có cái đuôi, ngồi khó chịu quá."

Người đàn ông nhìn cậu hai cái, bỗng đứng dậy đi tới, dừng lại trước mặt Phương Trầm, từ trên cao nhìn xuống cậu, "Quay lại tôi xem."

Phương Trầm mím môi, không tự nhiên xoay người, đưa lưng về phía người đàn ông.

Giây tiếp theo, cơ thể cậu cứng đờ.

Bàn tay to lớn của người đàn ông đặt trên mông cậu, cách lớp vải mỏng, Phương Trầm thậm chí cảm nhận được độ nóng từ lòng bàn tay kia.

Sau đó, quần cậu hơi bị kéo lên, hẳn là do cái đuôi đang bị kéo lên.

Trái tim Phương Trầm nhảy thót lên tận cổ, có hơi hối hận vì bản thân đã lắm chuyện như vậy. Một con mồi bị bắt cóc, sắp chết đến nơi rồi còn đòi hỏi này nọ, ngộ nhỡ chọc giận người đàn ông này thì phải làm sao đây.

Đủ loại suy nghĩ miên man trôi nổi trong đầu. Nhưng giây tiếp theo, tay của người đàn ông đã thu về, sau đó là một giọng nói lạnh nhạt vang lên. "Được rồi."

Sith dùng con dao nhỏ cắt đứt cái đuôi rồi nắm cục bông tròn kia trong tay, dừng hai giây, hắn thản nhiên nhét nó vào túi.

Phương Trầm quay đầu lại, do dự một chút rồi nhẹ giọng nói cám ơn.

Nói cám ơn với một tên bắt cóc, cứ thấy kỳ quái thế nào.

Nhưng người đàn ông lại rất tự nhiên mà nhận lấy lời cảm ơn này.

Bầu không khí một lần nữa trở nên yên lặng.

Bên ngoài, mưa vẫn như trút nước, nhà máy này được lợp tôn, mưa rào đập lên, âm thanh rất lớn.

Phương Trầm co ro ôm gối ngồi một góc.

Nhưng người đàn ông bên cạnh sau khi im lặng mấy giây lại bỗng nhiên đứng dậy, bước ra ngoài.

Phương Trầm ngẩn người. Mưa to thế này anh ta còn ra ngoài làm gì?

Nhưng đồng thời, trái tim cậu lại đập thình thịch, người đàn ông kia đã đi rồi, cậu có thể nhận cơ hội này chạy trốn không đây?

Phương Trầm vội vàng đứng dậy, đảo mắt tìm xung quanh. Nếu muốn chạy, ít nhất phải có thứ gì đó làm vũ khí, ngộ nhỡ đụng phải tên sát nhân thì còn có thể dùng để phòng thân!

Từ lúc vào đến giờ cậu chưa hề cẩn thận đánh giá nhà máy bỏ hoang này, thoạt nhìn thì có vẻ là một xưởng dệt, ở một góc còn đặt mấy cái máy.

Nếu tìm được cái cờ-lê thì tốt rồi, đụng phải người kia thì cứ đập một phát vào đầu anh ta là xong.

Nhưng trong xưởng tối om, chẳng có ánh sáng, Phương Trầm miễn cưởng nhìn thấy những cái bóng đen mờ mờ, chỉ có thể lần mò mà tìm.

Lúc Sith cầm áo khoác quay vào, đập vào mắt là cảnh cừu nhỏ chổng mông loay hoay mò mẫm. Hắn khẽ nhướng mày, đoán ra ngay tên nhóc này đang muốn làm gì. Hắn không mảy may tức giận, trái lại còn nổi hứng quan sát.

Tuy chú cừu non này rất nhỏ gầy, nhưng nơi cần có thịt vẫn có, cặp mông đầy đặn tròn trịa, khiến lớp vải quần cũng căng lên, trong bóng tối nổi bật một mảng trắng nõn nho nhỏ.

Ánh mắt Sith hơi tối đi, hắn thò tay vào túi, bóp nhẹ quả cầu lông nhỏ xíu mới cắt ra kia.

Phương Trầm chẳng hề hay biết nãy giờ luôn bị người ta quan sát, vẫn mải mò mẫm tìm vũ khí. Bất ngờ một tia chớp xẹt qua, soi rõ khung cảnh phía trước, bên trên chiếc máy dệt đỏ lòm một mảng như máu loang.

Tiếng sấm nổ vang.

Phương Trầm sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch, còn nhằm vào ngay lúc ấy, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu.

"Á!"

Cậu hét lên, xoay người lại, cả người lao thẳng vào ngực người đàn ông.

Sith vừa ra xe lấy áo khoác quay về, toàn thân dính mưa, sơ mi mỏng manh ướt sũng biến thành trong suốt, dán vào cơ bắp rắn chắc.

Cú va đập khiến cả khuôn mặt Phương Trầm vùi trong lồng ngực hắn.

Nơi này không quá cứng, mà lúc đập lên thậm chí cảm giác được sự mềm mại đàn hồi, Phương Trầm bị đụng đến mức ngây người, chậm chạp hai giây mới nâng đầu lên, liên tục lùi về sau hai bước, ấp úng nói, "Tôi, tôi..."

Cậu sợ người đàn ông nổi giận sẽ trói mình lại.

Nhưng giây tiếp theo, chiếc áo khoác trên tay người đàn ông bay lên người cậu, đôi con ngươi lạnh nhạt lướt qua Phương Trầm, liếc về phía sau, giọng nói thản nhiên, "Đây là xưởng dệt, có màu nhuộm bị đổ ra là rất bình thường, không phải máu."

Phương Trầm thở phào nhẹ nhõm.

Trải qua từng ấy kinh hoàng, giờ mà còn gặp án mạng nữa thì chắc cậu chết ngất luôn mất.

Người đàn ông không nói gì thêm, ngồi lại chỗ cũ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lần này Phương Trầm thực sự không dám chạy nữa, nhìn người đàn ông đã nhắm mắt, lại như một con chim cút ngoan ngoãn ngồi về.

Bên ngoài mưa vẫn rơi, vốn hơi lạnh, nhưng có áo khoác phủ trên người nên cậu thấy ấm áp hơn rất nhiều. Phương Trầm vốn tưởng trong hoàn cảnh này mình sẽ nơm nớp bất an, nào ngờ vừa dựa lưng vào tường, chẳng mấy chốc đã gà gật ngủ.

Mưa dần nhỏ đi.

Trong nhà xưởng vẫn tối đen, Sith lười biếng ngồi đó, rút một điếu thuốc ngậm trên môi nhưng không châm lửa.

Bình thường để giữ trạng thái cho thi đấu, lịch làm việc và nghỉ ngơi của Sith luôn theo quy luật, nhưng giờ đã khuya mà hắn lại chẳng thấy buồn ngủ, mùi thuốc lá tràn ngập trong khoang miệng, kích thích đại não tỉnh táo.

Hắn nhìn sang bóng dáng cuộn tròn phía xa.

Áo khoác của hắn gần như che kín thân hình nhỏ nhắn ấy, chỉ lộ ra cái đầu.

Ngay dưới mí mắt hắn mà vẫn có thể ngủ say như thế, thật là chẳng biết đề phòng tí nào.

Sith nhíu mày, lại một lần nghi ngờ, là do thiếu niên này quá giỏi ngụy trang sao? Thật sự không giống “Chuột mỡ” gì đó trốn thoát khỏi cảnh sát hết lần này đến lần khác.

Một đêm yên giấc.

Phương Trầm ngủ đến mơ mơ màng màng, còn tưởng mình đang nằm trên chiếc giường nhỏ quen thuộc. Cậu duỗi người, trở mình, bịch một cái lăn xuống đất.

Cậu choáng váng bò dậy, nhìn quanh, ký ức đêm qua ùa về. Phương Trầm tức thì ỉu xìu, giống chú chó nhỏ cụp tai.

Vẫn là cái nhà máy bỏ hoang chết tiệt này.

Cách đó không xa, người đàn ông đứng quay lưng về phía này, hình như đang gọi điện thoại.

"Sith, nghe nói tối qua cậu về sớm? Sao hả, bắt được chuột thật rồi?"

Người đàn ông cầm điện thoại hơi quay đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt ngơ ngác của chú cừu non mới tỉnh.

Hắn nhếch môi, giọng thản nhiên. "Không."

"Thế sao không ở lại chơi thêm?"

"Tao có việc. Cúp máy đây."

Cất điện thoại đi, Sith sải bước đến trước mặt Phương Trầm, từ trên cao nhìn xuống cậu.

"Cậu để chỗ vé kia ở đâu?"

Một đêm đã đủ cho hắn đưa ra quyết định. Nếu thiếu niên này vẫn muốn giả vờ làm một con cừu nhỏ ngon miệng, Sith cũng không ngại buông tay tha cho cậu.

Chỗ tiền cậu đi lừa người ta kia, Sith có thể giúp cậu bù đắp.

Nhưng sau đó, chú cừu non này phải ở bên hắn, từ từ trả nợ.

Phương Trầm ngẩn ra, vội rút tấm vé từ trong túi áo ra đưa cho hắn.

Sith cau mày, giọng nói trầm xuống, "Tôi nói là tất cả vé."

Lúc này rồi mà vẫn chưa biết hối cải sao?

Phương Trầm há miệng, vẻ mặt nhăn nhó, lí nhí nói, "Thưa ngài, tôi chỉ có một tấm này thôi."

--- Lời tác giả ---

Xong đời, hiểu lầm vợ yêu rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co