( 12 chòm sao ) Kỷ Nguyên Chết
Chương 17: Lễ hiến dâng
Màn đêm vừa buông xuống, bóng tối bao trùm khu trú ẩn, chỉ còn những ngọn đèn dầu và ánh nến loe loét dọc theo lối đi, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt khiến cả không gian mang một vẻ kỳ quái. Không khí có gì đó lặng lẽ đến đáng sợ, như thể toàn bộ khu trú ẩn đều chìm vào một trạng thái khác – một thứ nghi thức thiêng liêng mà những kẻ ngoài cuộc như họ không thể hiểu được.
Cả nhóm bước vào một căn phòng lớn, có lẽ là khu sinh hoạt chung của khu trú ẩn. Ngay khi vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, cảm giác khác lạ ngay lập tức ập đến.
Hàng ghế dài xếp ngay ngắn, người trên đó cúi đầu, tay đan vào nhau, môi khẽ mấp máy những câu chữ không rõ ràng. Tiếng thì thầm đều đều vang lên trong không gian yên tĩnh, tạo thành một âm hưởng kỳ dị đến rợn người. Không ai nói chuyện, không ai ngó nhìn xung quanh. Tất cả đều đang tập trung vào người đàn ông đứng trên bục cao phía trước – kẻ có vẻ như là người chủ trì buổi lễ này.
Bắc Xử Nữ khẽ siết chặt tay, cảnh tượng này quá mức quái dị, đây không chỉ đơn giản là một buổi tụ họp. Nhìn thế nào cũng giống như một nghi thức của một giáo phái bí ẩn nào đó. Vân Cửu thì ôm lấy cánh tay của cô bạn, vẻ mặt có chút sợ hãi mà dè chừng.
Bạch Khả nuốt nước bọt, lặng lẽ lùi lại nấp sau lưng Tả Thiên Bình.
Vệ Thiên Yết cau mày. Hắn không phải loại người dễ bị ảnh hưởng bởi những thứ thế này nhưng bầu không khí quá mức quỷ dị khiến hắn cảm thấy khó chịu. Hắn liếc nhìn Tả Thiên Bình, thấy người đàn ông này vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh nhưng đôi mắt lại tối sầm đi, rõ ràng đang suy nghĩ rất nhiều.
Trên bục cao, người đàn ông kia – có lẽ là kẻ đứng đầu khu trú ẩn đang cất giọng.
“ Hỡi những người may mắn còn tồn tại, chúng ta ở đây, cùng nhau, vì một lý do. ” Giọng hắn vang lên rõ ràng, mang theo một thứ uy lực kỳ lạ khiến người ta vô thức muốn lắng nghe. “ Chúng ta là những kẻ được chọn. Khi thế giới ngoài kia đã sụp đổ, khi những kẻ yếu đuối gục ngã, chúng ta vẫn đứng vững. Và mọi người biết vì sao không? ”
Hàng trăm người phía dưới đồng loạt ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực một cách kỳ lạ.
“ Bởi vì chúng ta có Thần. ” Hắn nói tiếp. “ Thần dẫn dắt chúng ta đến con đường đúng đắn. Thần dạy chúng ta cách tồn tại. Thần giúp chúng ta mạnh mẽ hơn. ”
“ Thần? ” Tả Thiên Bình khẽ nghiêng đầu, mắt anh ánh lên sự lạnh lẽo. Anh thì thầm chỉ đủ để nhóm mình nghe thấy.
“ Nghe giống như tẩy não thì đúng hơn. ” Vệ Thiên Yết cười nhạt, giọng đầy vẻ chế giễu.
“ Chắc chắn không phải thứ gì đó tốt đẹp. ” Bắc Xử Nữ nói nhỏ, mắt vẫn dán chặt vào người đàn ông trên bục.
Hắn ta vẫn tiếp tục bài diễn thuyết của mình, giọng điệu ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, nhiệt huyết hơn. Mỗi câu hắn nói ra đều khiến những người bên dưới đồng loạt cúi đầu, lẩm nhẩm những lời lẽ kỳ quái như đang tụng kinh.
“ Những kẻ bên ngoài không có Thần sẽ yếu đuối và lạc lối. Nhưng ở đây, chúng ta có sự hướng dẫn. Chúng ta biết cách tồn tại. Chúng ta biết cách tận dụng mọi thứ mà Thần ban tặng cho chúng ta. ”
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt quét qua cả nhóm, nở một nụ cười kỳ lạ.
“ Chúng ta không để thứ gì bị lãng phí cả. ”
Trong khoảnh khắc đó, một luồng lạnh lẽo chợt tràn qua cơ thể Bắc Xử Nữ. Câu nói ấy, cùng với ánh mắt đó … có gì đó rất sai. Cô có một cảm giác như thứ mà ‘Thần’ ban tặng trong lời nói của gã đàn ông kia chính là cô vậy. Và không để lãng phí? Bắc Xử Nữ không dám nghĩ đến thứ điên rồ đang hiện hữu trong trí óc của mình một chút nào, bởi vì nó là một suy nghĩ rất điên rồ.
Người đàn ông đứng trên bục cao, giọng nói trầm bổng như một kẻ thuyết giáo cuồng tín, ánh mắt rực sáng dưới ánh nến chập chờn. Cả căn phòng như bị bao phủ bởi một bầu không khí huyễn hoặc, khiến người ta vô thức bị cuốn vào từng lời hắn nói.
“ Thế giới ngoài kia, là một nơi của sự hỗn loạn. Cái chết rình rập trên từng con phố, sự đói khát và nỗi sợ đeo bám mỗi bước chân. ” Hắn dừng lại một chút, ánh mắt quét qua đám đông bên dưới, những gương mặt chăm chú lắng nghe, không một ai dám cử động.
“ Nhưng ở đây, chúng ta được bảo vệ. Chúng ta có nhau, có nơi trú ẩn, có thức ăn. Và quan trọng hơn hết, chúng ta có Thần bên cạnh. ”
Tiếng thì thầm bắt đầu lan tỏa trong đám đông như những đợt sóng nhỏ lan rộng khi một hòn đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng. Một vài người đã bắt đầu rơi nước mắt, số khác siết chặt tay vào nhau, gật đầu đồng thuận.
Người đàn ông mỉm cười, bước chậm rãi dọc theo mép bục như thể đang tận hưởng khoảnh khắc này.
“ Thần đã luôn dõi theo chúng ta. Thần che chở cho những kẻ xứng đáng và ban phước cho những người trung thành. Nhưng mọi người biết không, sự bình yên này không đến từ hư không! Chúng ta không chỉ ngồi đây và chờ đợi vận may rơi xuống đầu! Chúng ta phải hiến dâng, phải chứng minh lòng trung thành của mình! Chúng ta phải để Thần nhìn thấy sự thành kính của chúng ta! ”
Đám đông lập tức xôn xao, như thể đang chờ đợi khoảnh khắc thiêng liêng nhất. Một số người thì thầm những câu cầu nguyện, một số khác lẩm nhẩm những từ khó hiểu, mắt nhắm nghiền lại như thể đắm chìm trong sự thánh thiện tuyệt đối.
Người đàn ông dừng bước, đưa tay lên trời, giọng nói trần trụi đầy kính sợ.
“ Hôm nay, Thần đã chọn một người trong chúng ta. Một người may mắn. Một người sẽ được về bên Thần, rũ bỏ những khổ đau của trần thế, trở thành một phần của điều vĩ đại, mang điềm lành đến cho những người ở lại. ”
Cả căn phòng như nín thở. Tất cả đều chờ đợi.
Cả nhóm của Tả Thiên Bình trong lòng đều dâng lên một cảm giác kỳ quái. Cái cách đám đông này phản ứng, cái cách mà bài diễn thuyết này được sắp đặt … không hề đơn giản. Không ai hoảng loạn, như thể họ đã quen với chuyện này.
Tả Thiên Bình siết chặt nắm tay, ánh mắt sắc lạnh. Bắc Xử Nữ thoáng nghiêng đầu, nhìn Vệ Thiên Yết. Hắn cũng đang cau mày, tay bất giác đặt lên thắt lưng – nơi mà đáng lẽ phải có vũ khí, nhưng chúng đã bị thu giữ. Một cảm giác khó chịu như gai nhọn len lỏi trong lòng cả nhóm.
Người đàn ông trên bục cao hít một hơi sâu, ánh mắt sáng lên rồi chậm rãi đưa tay ra trước. Hắn quét ánh mắt qua đám đông, nụ cười đầy vẻ ban phước.
“ Người được chọn hôm nay là … ”
Tất cả đều nín thở. Một giây. Hai giây. Ba giây.
Rồi hắn đưa tay, chỉ thẳng vào một người trong đám đông.
Cả nhóm chỉ có thể nhìn theo, tim như ngừng đập.
Là một người phụ nữ trẻ, tầm ngoài ba mươi, gầy gò nhưng không tiều tụy, như thể cô đã chấp nhận số phận này từ lâu. Khi bị chỉ định, cô không hề phản kháng, không khóc lóc hay van xin. Ngược lại, một nụ cười bình thản hiện lên môi cô, như thể đây là một vinh dự lớn lao.
Xung quanh, những người khác cũng không hề tỏ ra thương xót hay sợ hãi. Một số người nhìn cô với ánh mắt ghen tị.
“ Cô ấy thật may mắn. ”
“ Cô ấy sẽ về với Thần. ”
“ Cô ấy sẽ mang lại điềm lành cho chúng ta. ”
Những tiếng thì thầm vang lên khắp căn phòng, như một bài tụng kinh quỷ dị.
Tả Thiên Bình không nói gì, nhưng bàn tay anh đã siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch. Anh đã nghi ngờ nơi này có điều gì đó không đúng. Nhưng không ngờ, thực tế còn đáng sợ hơn những gì anh tưởng.
Người phụ nữ trẻ bước lên bục cao, bước chân chậm rãi nhưng không hề run rẩy. Trong đôi mắt cô không có sự sợ hãi, không có chút nào phản kháng, chỉ có một sự chấp nhận kỳ lạ, như thể đây là điều cô đã chờ đợi từ lâu. Tất cả những người bên dưới nhìn cô với ánh mắt cung kính. Một số người thậm chí còn mỉm cười, như kiểu họ thực sự tin rằng cô là người may mắn được ban phước.
Người chủ trì dang tay ra, giọng nói trầm ấm như một lời cầu nguyện.
“ Hỡi Thần tôn kính, hôm nay chúng con xin dâng lên Người một linh hồn thuần khiết. Cô ấy đến với Người không chút vướng bận, không chút luyến tiếc trần thế đầy đau khổ này. Xin Người hãy mở rộng vòng tay đón lấy cô ấy, để cô ấy trở thành một phần trong sự che chở của Người. ”
Những người bên dưới bắt đầu cúi đầu, lẩm nhẩm những lời cầu nguyện không rõ nghĩa. Cả căn phòng chìm trong bầu không khí quỷ dị đến khó thở. Người phụ nữ quỳ xuống, hai tay đặt lên ngực như đang nhận lấy sự ban phước.
“ Tôi xin được về với Thần. ” Giọng cô nhẹ nhàng, không run rẩy, không do dự.
Ngay khoảnh khắc đó, người chủ trì đặt tay lên đầu cô, đối mắt hắn ánh lên thứ gì đó sâu xa và đáng sợ.
“ Cô sẽ được che chở và sự hy sinh của cô sẽ mang lại điềm lành cho tất cả chúng ta. ”
Bên dưới, đám đông bắt đầu vỗ tay, không phải kiểu vỗ tay hoan hô phấn khích mà là những tràng vỗ tay chậm rãi, đồng đều như một nghi thức đã được thực hiện nhiều lần.
Buổi lễ kết thúc, người phụ nữ được dẫn đi, ánh mắt của cô vẫn không hề thay đổi. Mọi người xung quanh chỉ còn lại một chút tiếc nuối rồi tiếp tục công việc của mình như thể chẳng có gì xảy ra. Cánh cửa đóng lại phía sau và ngay lập tức, sự tĩnh lặng bao trùm căn phòng.
Cả nhóm không nói gì nhưng không ai có thể che giấu vẻ bất an trong lòng. Cảnh tượng ấy vẫn cứ lởn vởn trong đầu họ, những lời cầu nguyện, ánh mắt của người được chọn, những tiếng vỗ tay đều đặn của đám đông, kết thúc một lễ nghi thức tà giáo. Tất cả như một cơn ác mộng, một sự lừa dối được dàn dựng quá tinh vi, quá hoàn hảo.
Về đến phòng nghỉ, không ai mở lời đầu tiên. Tất cả đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Cái không khí ở nơi trú ẩn này mang lại một cảm giác đè nén, khó chịu.
“ Người phụ nữ đó, họ … sẽ làm gì với cô ấy? ” Bắc Xử Nữ đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt vẫn dõi theo ánh đèn mờ nhạt ngoài kia, cô khẽ lẩm bẩm.
Thì ra suy nghĩ của Bắc Xử Nữ lúc đầu là sai, cô không phải là thứ mà ‘Thần’ ban tặng, mà ngược lại, có thể vào một lúc thời gian nào đó, người được chọn sẽ là cô, rằng cô mới chính là thứ ban tặng cho ‘Thần’. Nhưng so với suy nghĩ lúc đầu của cô thì có khác gì nhau, đều có thể sẽ biến mất một cách bí ẩn như cô gái được chọn kia.
“ Cứ cảm giác như họ không phải đang cứu người mà là … tiêu diệt họ. Đưa vào tay Thần … nghĩa là gì? ” Vân Cửu ngồi lặng yên trong góc, đôi mắt mơ màng nhưng đầy nghi hoặc.
Tả Thiên Bình không thể nào gạt bỏ cảm giác bất an đang lấn át trong lòng. Trong lúc tham quan khu trú ẩn, anh đã để ý đến một số khu vực đặc biệt, có vẻ như không giống những nơi khác. Chúng được bảo vệ nghiêm ngặt hơn, có những lính gác canh chừng và những cánh cửa kín đáo, không một chút dấu hiệu mở ra với bất kỳ ai ngoài những người có quyền lực cao. Trực giác của một cảnh sát, một người đã quen với việc nhận ra những dấu hiệu bất thường, không cho phép anh lãng quên điều này.
“ Khuya nay, chúng ta sẽ thử lẻn vào những khu vực đó. Nếu có chuyện gì kỳ lạ, chúng ta phải tìm ra. Không thể để những người ở đây tiếp tục bị lừa dối. ” Tả Thiên Bình thì thầm, ánh mắt anh sắc bén và quyết đoán.
“ Tôi nghĩ anh nói đúng. Nhưng chúng ta cần phải thật cẩn thận. Nếu lộ ra, sẽ rất khó xử lý. ” Vệ Thiên Yết gật đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt đầy sự khôn ngoan.
“ Cẩn thận vẫn là trên hết. Tôi không muốn mọi người gặp phải nguy hiểm không đáng có. ” Bắc Xử Nữ vốn luôn là người thận trọng, liếc nhìn Tả Thiên Bình, rồi quay sang Vệ Thiên Yết.
“ Chúng ta chỉ đi ba người, Vân Cửu và Bạch Khả, hai người ở đây đợi tin chúng tôi. Mọi người phải đi theo tôi, im lặng và nhanh chóng. Nếu có gì xảy ra, đừng có quên tín hiệu đã thống nhất. ” Tả Thiên Bình nhìn những người khác rồi nói, và đều nhận được cái gật đầu của mọi người.
Họ chầm chậm rời khỏi phòng, bước đi nhẹ nhàng như những bóng ma trong đêm. Từng bước chân họ như hòa vào với bóng tối, dường như không ai có thể nhận ra sự hiện diện của ba người lạ lẫm đang tiến vào khu vực sâu hơn trong khu trú ẩn.
Tả Thiên Bình dẫn đầu, tay khéo léo kéo cửa ra mà không phát ra tiếng động. Cánh cửa khẽ kêu rít một chút, nhưng chẳng ai nghe thấy. Họ đi qua hành lang dài, lướt qua những cánh cửa kín bưng và những ánh đèn hiu hắt chiếu sáng không gian tĩnh lặng. Thỉnh thoảng, họ dừng lại lắng nghe, nhìn ngó xung quanh để đảm bảo không có ai theo dõi.
Khi đến gần khu vực mà Tả Thiên Bình đã để ý, họ có thể thấy một cánh cửa nhỏ ở cuối hành lang, nằm khuất trong một góc tối. Không có lính gác, không có ánh sáng. Cảm giác kỳ lạ lại ùa về trong lòng mỗi người. Tả Thiên Bình khẽ gật đầu, ra hiệu cho cả nhóm tiến tới.
Bắc Xử Nữ nín thở, những bước đi nhẹ như không, cố gắng không để bất kỳ âm thanh nào lọt ra ngoài. Vệ Thiên Yết giữ im lặng tuyệt đối, đôi mắt hắn sáng lên, như một con sói trong đêm đang chờ đợi con mồi của mình. Ba người tiến đến cánh cửa và Tả Thiên Bình khẽ đẩy cửa mở.
…
[ TPHCM, 6/3/2025 ]
Tác giả: Theo các bạn, người phụ nữ đó xảy ra chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co