Truyen3h.Co

[ Ám hà truyện ] Tổng hợp đồng nhân Vũ Hà

Tô Xương Hà bị điểm huyệt không thể cử động, suýt bị côn đồ Ám Hà làm nhục

bachtumac_2210

Note: Mình up fic này mng đừng đánh giá. Lỡ rồi nên post luôn =)))

【Mộ Xương】 Tô Xương Hà bị điểm huyệt không thể cử động, suýt bị côn đồ Ám Hà làm nhục

Tô Xương Hà chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào khoảnh khắc thảm hại đến thế này.

Hắn bị kẻ xấu điểm huyệt, gã đó giở trò xong liền bỏ đi, để lại một mình hắn không thể cử động giữa rừng sâu thăm thẳm, trăng đen gió lớn, gió lạnh ào ạt thổi qua.

Hắn đứng dưới gốc cây, không dám phát ra một tiếng động, lỡ như bị kẻ thù phát hiện thì tiêu đời.

Không sao, chỉ cần chịu đựng qua mười hai canh giờ (24 tiếng) là ổn. Hắn đứng đến mức cơ thể cứng đờ, toàn thân lạnh ngắt, cố gắng hết sức để giữ vẻ mặt bình tĩnh...

Nhưng không lâu sau, hắn nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo cách đó không xa, còn có một mùi rượu nồng nặc phả vào mặt...

"Ồ, đây không phải là Tô Xương Hà sao, nửa đêm nửa hôm, Tống Táng Sư ra đây ngắm trăng à?"

Tô Xương Hà ngước mắt nhìn, đám người tới có bảy tám kẻ, mặc y phục của Ám Hà, đi đứng lảo đảo, toàn thân nồng nặc mùi rượu, xem ra vừa mới đi tìm vui vẻ về.

Đúng là cái đám ở Ám Hà luôn đối đầu với hắn!

Ngoại trừ lúc còn nhỏ rèn luyện hay đối chọi gay gắt, võ công và địa vị của Tô Xương Hà đều trên bọn họ, ngày thường dù bọn họ có chán ghét đến đâu cũng phải cung kính với Tô Xương Hà.

Nhưng bây giờ tình thế đã hoàn toàn thay đổi. Tim Tô Xương Hà giật thót, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, lạnh giọng nói: "Ta ở đây thì liên quan gì đến các ngươi, cút!"

Chỉ là ánh mắt của hắn quá hung dữ... Bọn họ tuy đã say, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Tống Táng Sư vẫn run lên một cái. Cây Thốn Chỉ Kiếm kia của hắn giết người không thấy hình đấy.

Thế là gã đàn ông mặt sẹo dẫn đầu thu lại vẻ cợt nhả, cung kính gọi một tiếng, chuẩn bị không dây dưa với tên điên này, gọi huynh đệ đi.

Đợi bọn họ rời đi, Tô Xương Hà thở phào nhẹ nhõm, nắm đấm siết chặt cũng từ từ thả lỏng...

Mấy kẻ đó đi được vài bước, một kẻ trong góc đột nhiên nói lớn: "Tô Xương Hà có gì đó không ổn! Bình thường chúng ta nói chuyện với hắn như vậy, hắn đã sớm đánh người rồi. Vừa nãy hắn không hề nhúc nhích, cơ thể trông cũng rất cứng đờ... Có phải bị thương rồi không?"

Tim Tô Xương Hà như vọt lên cổ họng.

Gã mặt sẹo híp mắt, quay đầu đi ngược lại, quả nhiên thấy hắn vẫn đứng yên tại chỗ.

Gã dẫn đám đông quay lại, mặc kệ lời chửi mắng của Tô Xương Hà, bạo gan bắt lấy mạch của hắn, cười tà: "Đây đâu phải bị thương, hắn rõ ràng là bị điểm huyệt... Hơn nữa ta còn biết huyệt này, nội lực bị phong bế, phải mười hai canh giờ mới giải được..."

Gã nhìn Tô Xương Hà, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Ngươi nói xem, trong khoảng thời gian này, chúng ta có thể làm chút chuyện gì vui nhỉ?"

Rượu làm kẻ nhát gan bạo dạn, cũng làm người ta mất đi lý trí. Đám đông cũng nhìn về phía trước. Tô Xương Hà mặc một bộ kình trang (trang phục gọn gàng) màu đỏ đen, tóc dài búi cao, vai rộng eo thon, cộng thêm dung mạo tuấn dật, dưới ánh trăng phải nói là dáng vẻ tuyệt diễm, quyến rũ tột cùng.

Chẳng trách có người nói, ngoài Mộ Vũ Mặc (慕雨墨), hắn là đệ nhị mỹ nhân của Ám Hà.

"Đêm dài đằng đẵng, hay là ở ngay đây 'làm' hắn luôn đi?"

Tô Xương Hà không ngờ bọn họ lại dơ bẩn đến thế. Cảm nhận được những cái chạm nhớp nháp trên người, mặt hắn đỏ bừng, hốc mắt đỏ ngầu, tràn ngập sát khí, "Cút ngay! Không sợ ta giết các ngươi à?"

"Nếu có thể nếm thử mùi vị của Tống Táng Sư, chết một lần cũng đáng. Hơn nữa, nếu ngươi dám trả thù, bọn ta sẽ đem chuyện ngươi bị làm nhục truyền ra giang hồ... Ngươi dám giết bọn ta không?"

Nói rồi, bọn họ mặc kệ sự phản đối của Tô Xương Hà, khiêng hắn đang không thể cử động đến dưới gốc cây.

Kẻ cầm đầu vuốt ve eo hắn, những kẻ khác lập tức hùa theo, chạm vào gò má xinh đẹp, chiếc cổ thon gầy của hắn, xé toạc áo trước ngực hắn, đầu ngón tay lướt qua làn da trắng nõn, ánh mắt kẻ nào kẻ nấy như muốn nuốt tươi hắn vào bụng...

Tô Xương Hà chửi mắng mấy câu, nhưng lại bị tát một bạt tai thật mạnh, gò má vừa đỏ vừa sưng, đau rát. Sau đó, hắn bị ép uống thuốc.

"Một lát nữa, ngươi sẽ tự khắc cầu xin bọn ta 'sủng ái' ngươi thôi..."

Trên đỉnh đầu là ánh trăng trắng lạnh, và nụ cười gian tà của đám côn đồ. Toàn thân Tô Xương Hà nóng lên, đồng tử giãn ra... một giọt lệ trong suốt trào ra khỏi khóe mắt.

Lẽ nào, hắn cứ thế này mà bị chà đạp sao? Vậy sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Tô Mộ Vũ, huynh đang ở đâu? Ta tìm huynh lâu như vậy, cuối cùng lại tự mình rơi xuống vực sâu. Thật nực cười.

Bạn nói đúng, tôi đã hiểu nhầm chi tiết. Cảm ơn bạn đã làm rõ.

Đây là phần viết tiếp đã được sửa lại, tập trung vào sự bất lực do bị điểm huyệt:

Ngón tay thô ráp của gã cầm đầu lướt trên làn da trắng nõn của hắn, sự sỉ nhục lạnh lẽo còn đáng sợ hơn cả gió đêm. Tiếng cười cợt nhả của đám đông vang lên bên tai, mỗi một âm thanh như một mũi kim đâm vào lòng tự tôn kiêu hãnh của Tô Xương Hà.

Hắn căm phẫn, sát ý cuộn trào, nhưng cơ thể lại bất động như một pho tượng đá. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, cảm nhận sự nhục nhã tột độ. Giọt lệ tuyệt vọng và căm hờn trào ra khỏi khóe mắt.

Ngay khi bàn tay của gã mặt sẹo định xé nốt phần vải cuối cùng che đậy trước ngực hắn, một tiếng "Xoẹt!" sắc lẻm, không giống tiếng gió, đột ngột vang lên.

Nụ cười dâm dật trên mặt gã mặt sẹo cứng đờ.

Gã từ từ cúi đầu, nhìn xuống cổ họng mình. Một nan dù bằng thép đen tuyền, mỏng như cánh ve, đã cắm ngập vào yết hầu gã, chặn đứng tiếng kêu la. Máu tươi ồ ạt phun ra.

Gã ngã ngửa ra sau.

"Cái... cái gì?"

Đám đông say rượu còn lại sững sờ, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

Một bóng đen huyền ảo từ trên tán cây đáp xuống, nhẹ như một chiếc lá, nhưng lại mang theo hàn khí của địa ngục.

Áo choàng đen tung bay, tay cầm một cây dù đen không dính một giọt máu. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt tuấn tú nhưng không chút cảm xúc của người đó.

"Tô... Tô Mộ Vũ!" Một kẻ trong đám nhận ra y, giọng nói run rẩy vì sợ hãi. "Quỷ Cầm Dù!"

"Chạy!"

Nhưng đã quá muộn.

Tô Mộ Vũ không nói một lời. Y cử động.

Đó không phải là một trận chiến, đó là một cuộc thảm sát đơn phương. Cây dù đen trong tay y biến thành vũ khí đoạt mạng. Mỗi một cú vung, một cú đâm, đều chính xác và tàn nhẫn. Tiếng xương gãy, tiếng kim loại xuyên qua da thịt vang lên liên tục, hòa cùng tiếng kêu la thảm thiết bị cắt đứt giữa chừng.

Những kẻ say rượu không có một chút sức phản kháng nào trước cơn thịnh nộ của y.

Chỉ trong vài nhịp thở, bảy, tám kẻ côn đồ đều nằm gục trong vũng máu. Kẻ cuối cùng quỳ rạp xuống đất, dập đầu van xin: "Khôi đại nhân tha mạng! Bọn ta... bọn ta sai rồi!"

Tô Mộ Vũ bước đến trước mặt gã, mũi dù nâng cằm gã lên. Y liếc nhìn Tô Xương Hà đang bất động dưới gốc cây, rồi nhìn lại kẻ đang run rẩy dưới chân mình.

"Tay nào?" Giọng y lạnh như băng.

"Đại... đại nhân nói gì?"

"Ta hỏi," Tô Mộ Vũ lặp lại, kiên nhẫn đến đáng sợ, "Tay nào của ngươi vừa chạm vào hắn?"

Gã đàn ông sợ đến vỡ mật, lắp bắp không nói nên lời.

"Phập."

Tô Mộ Vũ không chờ câu trả lời. Y đâm xuyên qua cả hai lòng bàn tay của gã, ghim chặt gã xuống đất, sau đó một cước đạp nát cổ họng gã.

Sự im lặng chết chóc bao trùm khu rừng.

Tô Mộ Vũ vẩy nhẹ cây dù, máu văng tung tóe. Y không thèm nhìn lại đám thi thể, sải bước nhanh về phía Tô Xương Hà.

Hắn vẫn đứng đó, bất động. Áo ngực bị xé toạc, làn da lộ ra hằn lên vài vết bầm tím do bị sờ mó. Vết tát năm ngón tay trên má sưng đỏ rực, tương phản một cách chói mắt với làn da tái nhợt của hắn.

Đôi mắt phượng kiêu ngạo ngày thường giờ đây đỏ ngầu, ngập tràn sự sỉ nhục, tức giận, và khi thấy y, là một tia yếu ớt gần như sụp đổ.

Sát khí trên người Tô Mộ Vũ vốn đã tan đi sau khi giết chóc, giờ lại bùng lên khi y nhìn rõ tình trạng của hắn.

Y dứt khoát cởi chiếc áo choàng đen tuyền của mình, bước tới, phủ kín cơ thể đang run rẩy của Tô Xương Hà, che đi mọi dấu vết nhục nhã.

"Mộ... Vũ..." Tô Xương Hà gằn giọng, âm thanh khàn đặc. Cả đêm hắn kiên cường, nhưng khi được vòng tay quen thuộc này bao bọc, sự tủi nhục và căm hờn không thể kìm nén được nữa.

Tô Mộ Vũ không nói gì. Y đưa tay, ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng lướt qua vết tát sưng đỏ trên má hắn. Y có thể cảm nhận được cơ thể hắn đang run lên bần bật, không phải vì lạnh, mà vì giận dữ.

"Ta đến muộn." Giọng Tô Mộ Vũ trầm khàn, mang theo sự tự trách và cơn giận dữ tột độ.

Y đứng sau lưng hắn, áp hai ngón tay lên đại huyệt sau lưng. Một luồng nội lực ấm áp nhưng mạnh mẽ truyền vào.

"Phụt."

Huyệt đạo bị phong bế lập tức được giải khai.

Ngay khi lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể, sự kiên cường cuối cùng của Tô Xương Hà sụp đổ. Cơ thể hắn mềm nhũn, lảo đảo suýt ngã. Cơn đau rát từ mặt, sự sỉ nhục tột cùng, và cảm giác mệt mỏi vì đứng bất động quá lâu ập đến cùng một lúc.

Một vòng tay mạnh mẽ và vững chãi đỡ lấy hắn từ phía sau, kéo hắn vào một lồng ngực quen thuộc.

Tô Mộ Vũ ôm ghì hắn vào lòng, để hắn tựa vào vai mình.

"Hết rồi." Y thì thầm bên tai hắn. "Đã ổn rồi. Ta ở đây."

Tô Xương Hà cắn chặt răng, móng tay bấu sâu vào cánh tay Tô Mộ Vũ, cả người vẫn run rẩy không ngừng. Hắn không khóc, nhưng sự nhục nhã này còn đau đớn hơn cả ngàn vết dao.

Tô Mộ Vũ ôm chặt hắn, ánh mắt lạnh lùng quét qua đống thi thể.

"Xương Hà," y nói, giọng nói bình tĩnh nhưng ẩn chứa một lời thề tàn khốc, "Ta thề, bất cứ ai làm nhục ngươi, ta sẽ khiến chúng chết không toàn thây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co