Truyen3h.Co

[ATSH 2][LinhRio]my love , my story

[LinhRio]Bé yêu đừng chạy trốn nữa nha?(p.1)

_Ngocneee2705_

Trước tiên là xin lỗi jinzu212 nha:< em vẫn sẽ giữ có cảnh chạy trốn và có ABO nhưng sẽ hog phải kiểu dark dark giam cầm ạ! short này sẽ sáng hơn đó ạ! Nếu mình muốn em sẽ có màu dark dark trong tương lai cho linhrio nhưng hog phải short này nha ạ! Mời mọi người đọc ạ!










Buổi tiệc tối hôm đó được tổ chức trong dinh thự sang trọng của hai gia đình Bùi – Đỗ. Ánh đèn vàng ấm áp nhấp nháy trên trần, phản chiếu lên những bộ váy lộng lẫy, tạo nên một bầu không khí vừa sang trọng vừa ấm cúng. Hương nến dịu nhẹ hòa với mùi nước hoa quý phái, vừa thanh lịch vừa tinh tế.

Mọi ánh mắt đều hướng về trung tâm phòng khi Bùi Trường Linh xuất hiện. Anh, 27 tuổi, Alpha, bước đi với uy lực tự nhiên, ánh mắt sắc lạnh, khiến mọi người tự động hạ giọng, lặng người. Mùi gỗ trầm thoang thoảng quanh Linh, mạnh mẽ nhưng vẫn tinh tế, khiến bất cứ ai đứng gần cũng phải dè chừng.

Và rồi, Linh nhìn thấy Đỗ Việt Tiến, 20 tuổi, Omega. Một cậu bé nhỏ nhắn, dáng mảnh mai, khuôn mặt vừa ngây thơ vừa bướng bỉnh. Mùi cherry ngọt dịu từ cậu lan tỏa, chạm trực tiếp vào pheromone của Linh, khiến tim anh đập nhanh, nhịp tim hẫng mất một nhịp.

Tiến cũng nhìn Linh, tim cậu như nhảy lên từng nhịp. Cậu vừa tò mò vừa cảnh giác, mặt đỏ bừng, hơi thở trở nên gấp gáp. Đó là lần đầu tiên Tiến thấy một người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa cuốn hút đến mức khiến cậu đứng hình.

— "Anh Linh...?" Cậu lí nhí, giọng run rẩy, mắt lúng túng nhìn vào đôi mắt sắc lạnh nhưng đầy sức hút của Linh.

Linh nghiêng đầu, ánh mắt thoáng dịu dàng nhưng vẫn lạnh lùng, hít sâu mùi cherry thoang thoảng quanh Tiến. Tim anh như bị hút vào cậu bé:

— "Đừng sợ."

Tiến lặng người, cơ thể run rẩy, tim đập loạn nhịp. Lần đầu tiên, cậu cảm nhận được sự hiện diện của một người khiến mình vừa sợ vừa muốn gần, vừa muốn rút lui vừa không thể rời mắt.

Linh quan sát cậu bé kỹ càng, từ đôi mắt long lanh, khóe môi ửng hồng, đến những sợi tóc mượt, và cả cách Tiến hơi nghiêng người, bướng bỉnh nhưng mềm trong. Anh cảm nhận rõ: "Bảo vệ bé con này là tất cả đối với anh."

Tiến cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng pheromone mạnh mẽ của Linh cùng ánh mắt áp đảo khiến cậu run rẩy, cảm giác vừa sợ vừa thích len lỏi khắp cơ thể. Mỗi bước chân Linh tiến lại gần, cậu thấy tim mình như lạc nhịp, má nóng rực, hơi thở gấp gáp.

Linh đứng gần Tiến, thấp giọng nhưng trầm:

— "Ngồi đây với anh đi. Anh sẽ bảo vệ em."

Tiến muốn lùi lại nhưng chân như dính vào sàn. Cậu hít một hơi thật sâu, cố lấy bình tĩnh, nhưng cậu không thể. Anh Linh quá mạnh mẽ, quá áp đảo, nhưng đồng thời cũng dịu dàng, khiến cậu muốn... dựa vào.

Khoảnh khắc ấy, Linh và Tiến nhìn nhau, không lời nói, chỉ pheromone, ánh mắt và cảm giác bướng bỉnh – mềm mại của Tiến đã kết nối hai người theo cách mà không ai ngoài họ cảm nhận được.

Tiến lặng lẽ thở ra, tim vẫn đập loạn nhịp, trong lòng vừa sợ vừa thích: "Người đàn ông này... sao anh ấy lại có thể khiến tim mình rối tung như vậy?"

Linh nhíu mày, cảm nhận được sự run rẩy, nhịp tim loạn nhịp của cậu bé, đôi mắt dịu lại một chút: "Anh sẽ không để ai làm hại em đâu."

Cả buổi tiệc trôi qua, nhưng Linh và Tiến cứ nhìn nhau lén lút, ánh mắt đầy ẩn ý. Mọi người xung quanh nói chuyện, cười đùa, nhưng giữa họ, chỉ còn pheromone, ánh mắt, và cảm giác điêu đứng từ lần gặp đầu tiên.

Sau buổi tiệc, hai gia đình quyết định để Linh – Tiến sống chung trong biệt thự rộng lớn, sang trọng, chuẩn bị chu toàn từ phòng riêng, bếp, hệ thống an ninh, camera giấu kín và cả bảo vệ tuần tra xung quanh. Mục đích: vừa thuận tiện cho hai người, vừa đảm bảo bảo vệ tuyệt đối cho Tiến.

Tiến bước vào căn phòng rộng rãi của mình, mắt dõi theo từng chi tiết: rèm cửa dày, tủ sách, giường ngủ êm ái, và cả những món đồ được sắp xếp gọn gàng theo ý thích của cậu. Linh đứng sau, quan sát cậu bé, ánh mắt lạnh nhưng dịu dàng:

— "Anh sẽ hướng dẫn em mọi thứ. Đừng lo."

Tiến quay lại, hơi ngạc nhiên khi thấy Linh vừa nghiêm nghị vừa quan tâm. Cậu hơi lùi lại, nhưng pheromone của Linh tràn ngập không gian, khiến cơ thể cậu run rẩy,vừa sợ, vừa muốn đến gần.Linh bắt đầu giới thiệu hệ thống an ninh: "Nơi này an toàn tuyệt đối, nhưng em cần biết cách thoát hiểm trong trường hợp khẩn cấp. Anh không muốn chuyện gì xảy ra với em."

Tiến nghe, nhíu mày, lắng nghe cẩn thận, vừa tò mò vừa lo lắng. Anh nhìn cậu, thấy rõ sự bướng bỉnh ngoài mặt nhưng mềm trong, trái tim Linh rung lên muốn bảo vệ cậu bé ngay lập tức.

Bữa tối đầu tiên:Linh chuẩn bị theo khẩu vị của Tiến. Trái cây tươi, nước ép cherry, món Tiến thích.Anh đặt đồ ăn ngay cạnh giường, ánh mắt vừa quan sát vừa dịu dàng.Tiến ngồi xuống, hít mùi gỗ trầm thoang thoảng từ Linh, tim đập rộn ràng.

Khi học bài:Linh mang nước, nhẹ nhàng nhắc: "Đừng quên ăn uống đầy đủ nhé. Anh không muốn em kiệt sức."

Tiến bướng bỉnh lắc đầu, mặt đỏ, nhưng lòng ấm áp. Cậu thấy mình muốn được chiều chuộng, muốn được ở cạnh Linh mãi.

Buổi tối khi đi ngủ:Linh vuốt tóc Tiến, đặt đầu cậu lên vai mình, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống.Tiến run rẩy, trái tim rối tung, vừa thích vừa lo sợ. 

Anh thì thầm:— "Ngủ ngon... anh ở đây, em không sợ đâu."

Tiến hít sâu, tim đập loạn nhịp. Lần đầu tiên cậu cảm thấy sự an toàn tuyệt đối khi dựa vào một người, vừa sợ vừa muốn gần.

Mỗi hơi thở của Linh, cậu đều cảm nhận được, cảm giác ấm áp, mạnh mẽ nhưng bảo vệ.Tiến nhận ra pheromone của mình phản ứng mạnh mỗi khi Linh đứng gần, mỗi khi anh nhìn, vuốt tóc hay chạm vai.Linh để ý từng ánh mắt, từng nụ cười nhỏ của Tiến, ghi nhớ để biết lúc nào cậu bé cần bảo vệ, lúc nào có thể chiều chuộng.

Một khoảnh khắc đặc biệt:
Tiến đang viết bài, mồ hôi tay vì lo lắng cho một câu khó. Linh nhẹ nhàng đặt tay lên tay cậu, nhấc bút, chỉ cách viết từng nét. Cậu bé nhìn anh, tim đập rộn ràng, mặt đỏ lên: "Anh Linh... sao anh ấy có thể vừa nghiêm túc vừa dịu dàng đến vậy?"

Tiến mở lòng hơn, bắt đầu tin tưởng và yêu quý sự quan tâm của Linh.Linh dần nhận ra mình muốn bảo vệ cậu bé này suốt đời. Mỗi khoảnh khắc bên nhau, dù chỉ là đưa nước, nhắc nhở ăn uống, hay vuốt tóc, đều khiến cả hai gần nhau hơn.Ban ngày: Tiến học, Linh ngồi bên, theo dõi, thỉnh thoảng nhắc nhở.Buổi tối: Linh ôm Tiến vào lòng, mùi gỗ trầm pha lẫn pheromone, trái tim cậu bé rung lên từng nhịp, vừa sợ vừa hạnh phúc.

Mỗi chi tiết, dù nhỏ, đều tạo nên một nhịp điệu riêng giữa Linh – Tiến, vừa ngọt ngào vừa an toàn, vừa căng thẳng vừa dễ chịu, khiến trái tim cả hai không ngừng rung động.



_Zya Sora_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co