Truyen3h.Co

[ATSH 2][LinhRio]my love , my story

[LinhRio]Bé yêu đừng chạy trốn nữa nha?(p.2)

_Ngocneee2705_

Sáng hôm đó, Tiến thức dậy trong căn phòng sang trọng, ánh nắng nhẹ chiếu xuyên qua rèm, hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ửng hồng của cậu. Cậu hít một hơi thật sâu, trái tim rộn ràng. Hôm nay, cậu được bạn rủ đi chơi ngoài phố, lần đầu tiên ra ngoài lâu mà không có Linh bên cạnh.

Tiến bước xuống giường, tay cầm túi xách, mắt liếc nhìn căn phòng rộng rãi được chuẩn bị tỉ mỉ.Hơi thở cậu gấp gáp, tim đập rộn ràng. Pheromone cherry nhẹ nhàng lan tỏa, hòa cùng mùi gỗ trầm vẫn còn vương trên áo Linh, khiến Tiến vừa thích vừa hơi lo lắng.Cậu tự nhủ: "Anh Linh chắc sẽ lo lắng... nhưng em muốn thử tự đi một mình..."

Cậu mặc áo sơ mi trắng, quần short, đi giày thể thao, trông vừa đáng yêu vừa bướng bỉnh. Tiến rón rén bước ra khỏi cổng biệt thự, hít một hơi thật sâu, tận hưởng không khí ngoài trời, trái tim rộn ràng.

Tiến bước trên con phố vắng, ánh nắng chiếu lên mái tóc mượt, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ. Cậu mải mê nhìn cửa hàng, hơi hít thở gấp, tim rộn ràng vì lần đầu ra ngoài mà không có Linh bên cạnh.

Pheromone của Tiến lan tỏa, vừa tò mò vừa căng thẳng.

Cậu không để ý có bóng người lạ theo sau, di chuyển từng bước chầm chậm nhưng áp sát.

Khoảnh khắc nhận ra nguy hiểm:

Tiến cảm thấy một luồng không khí lạ, lạnh sống lưng chạy dọc cơ thể.

Cậu quay đầu, nhìn thấy ba người đàn ông với ánh mắt đầy ác ý, nụ cười biến thái hiện trên mặt họ.

Tim Tiến đập loạn nhịp, pheromone lo lắng mạnh mẽ, cơ thể run rẩy:

— "Đây là... họ muốn làm gì mình...?"

Bị áp sát:

Một người bước nhanh, túm lấy cánh tay Tiến. Cậu hét lên, cố vùng vẫy nhưng cơ thể nhỏ bé không chống lại nổi.

Tiến hét to:

— "Đừng... để em đi... hức... hức..."

Pheromone sợ hãi lan tỏa khắp cơ thể cậu, khiến tim cậu như muốn nhảy ra ngoài.

Một kẻ khác cố kéo Tiến vào con hẻm tối, nụ cười nham hiểm hiện rõ.Tiến cố chạy, nhưng đôi chân bé nhỏ không thể thoát, hắn chộp lấy cổ tay cậu.Cậu cảm thấy bàn tay lạnh lẽo, lực mạnh của kẻ thù áp sát, trái tim rối loạn, cơ thể run lên bần bật.

Tiến cố hét to, pheromone sợ hãi dâng trào, nước mắt lăn dài:

— "Anh Linh... cứu em... hức... hức... hức..."

Trong khoảnh khắc ấy, cậu bé nhận ra mình hoàn toàn bất lực, cảm giác lạnh sống lưng, mùi hôi từ bọn xấu xộc vào mũi, tim đập loạn nhịp, cơ thể run rẩy từng cơn.

Tin nhắn đến Linh:

"Cậu Tiến có vẻ đang gặp nguy hiểm..."

Linh nhận tin, tim lập tức thắt lại, pheromone mạnh mẽ bùng nổ, cơ thể căng như dây cung.

Anh lao đi, bước chân như gió, ánh mắt sắc lạnh áp đảo mọi thứ xung quanh. Kẻ thù vừa nhìn đã cảm thấy sợ hãi, run rẩy, pheromone của Linh áp đảo khiến không gian như đóng băng.

Tiến vẫn run rẩy, nước mắt, áp mặt vào khoảng không tưởng tượng Linh ở đây, vừa hoảng sợ vừa hy vọng.

Chỉ vài phút nữa thôi, Linh sẽ xuất hiện để cứu cậu, nhưng trong khoảnh khắc này, nỗi sợ hãi tuyệt đối của Tiến được mô tả rõ nhất, từng hơi thở, từng cử chỉ, từng giọt nước mắt, từng rung động pheromone.

Tiến bị kéo vào con hẻm tối, nước mắt lăn dài, tim đập rối loạn. Cậu áp mặt vào bàn tay lạnh của bọn xấu, run rẩy từng cơn, pheromone sợ hãi lan tỏa khắp cơ thể.

Tiến hét:— "Anh Linh... cứu em... hức... hức..."

Mùi hôi từ bọn xấu khiến cậu bé muốn nôn, cơ thể nhỏ bé run rẩy, hoàn toàn bất lực.

Anh đứng hình trong giây lát, nhịp tim căng như dây đàn, pheromone Alpha mạnh mẽ bùng lên, toàn bộ không gian như rung theo nhịp tim anh.Chỉ trong vài giây, Linh lao đi, bước chân nhanh như gió, ánh mắt sắc lạnh áp đảo bọn xấu.

Bọn xấu chưa kịp phản ứng, Linh đã xuất hiện, mắt như dao, pheromone áp đảo khiến kẻ thù run rẩy.

Anh hạ giọng, lạnh lùng:— "Buông tay ra ngay!"Một cú liếc của Linh, bọn xấu lùi lại vài bước, run rẩy, pheromone Alpha áp đảo toàn bộ con hẻm.Linh cúi người nhấc Tiến lên, che chắn bằng cơ thể. 

Cậu áp mặt vào ngực Linh, run rẩy, khóc nức nở:— "Anh Linh... em sợ..."

Linh vuốt tóc cậu, giọng trầm nhưng dịu dàng:— "Anh ở đây. Anh sẽ không để ai làm hại em nữa đâu.."

 Linh xoay người, đẩy bọn xấu ra xa, từng đòn tay, chân dứt khoát nhưng kiểm soát để không làm Tiến sợ thêm.Pheromone của Linh lan tỏa, áp đảo hoàn toàn, bọn xấu không thể tiến gần.

Tiến cảm nhận từng hơi thở, nhịp tim mạnh mẽ của Linh, cảm giác vừa sợ vừa an toàn tuyệt đối.

Một kẻ thù cố lao tới Tiến, Linh nhấc cậu bé lên cao, phóng tay ra đẩy kẻ đó văng sang bên.Tiến khóc nức nở, áp mặt vào ngực Linh, pheromone sợ hãi hòa với pheromone bảo vệ.

Tiến vừa khóc nức nở trong vòng tay Linh khi trở về biệt thự. Pheromone sợ hãi và hoảng loạn của cậu vẫn còn lan tỏa mạnh, hòa cùng pheromone bảo vệ của Linh.Linh đặt Tiến xuống ghế, tay vẫn giữ chặt vai, ánh mắt sắc lạnh nhưng dịu dàng:

— "Anh sẽ không để em ra ngoài một mình nữa. Không ai được phép làm em sợ hay hại em."

Tiến ngẩng mặt, mày nhíu, đôi mắt đỏ hoe, giọng bướng bỉnh pha lo lắng:

— "Anh... anh không hiểu... em muốn đi... em không sợ nữa!"

Linh bước đến gần, hạ giọng trầm, mắt áp sát mắt Tiến, pheromone mạnh mẽ lan tỏa:

— "Em đã sợ rồi, và anh không muốn em trải qua lần nào nữa. Anh giữ em ở đây, an toàn tuyệt đối."Tiến há miệng, run rẩy, vừa giận vừa sợ, pheromone bướng bỉnh và lo lắng trộn lẫn.

Tiến không chịu bị nhốt. Cậu quan sát biệt thự từng góc, từng hành lang, cửa sổ, từng vị trí đàn em Linh. Pheromone bướng bỉnh dâng trào.Cậu nhẹ nhàng bước đến cửa sổ, thử đẩy ra, tay run rẩy, trái tim loạn nhịp.Ánh mắt Tiến liếc khắp phòng, thậm chí nhìn những camera giả lập, từng khe cửa, cố tìm đường thoát.Cậu thầm nghĩ:

"Nếu anh Linh đang bận, em sẽ ra ngoài... em phải tự đi được... không ai cấm em đâu!"

Mỗi khi Linh đi ngang, Tiến nín thở, nhịn run rẩy, pheromone vừa lo lắng vừa bướng bỉnh trộn lẫn.

Linh đi qua hành lang, cảm nhận pheromone bướng bỉnh của Tiến. Anh mỉm cười nhếch mép, bước tới, cúi xuống gần tai Tiến:
— "Cố gắng à? Em định trốn à?"

Tiến giật mình, đỏ mặt, vừa bướng vừa lo lắng:— "Anh... anh không hiểu... em chỉ muốn ra ngoài một chút thôi!"

Linh đặt tay lên vai Tiến, pheromone bảo vệ mạnh mẽ áp đảo:

— "Anh không cho phép. Anh sẽ bảo vệ em, và em ở lại đây."

Tiến giãy giụa, pheromone bướng bỉnh dâng trào:

— "Em không phải em bé! Em... em tự đi được!"

Linh nghiêm giọng nhưng vẫn dịu dàng, mắt áp sát mắt Tiến:

— "Em có thể mạnh mẽ, nhưng ngoài kia vẫn nguy hiểm. Anh không muốn em gặp chuyện nữa."

Tiến đỏ mặt, tim đập nhanh, pheromone vừa căng thẳng vừa thích thú, lần đầu cảm nhận vừa bướng vừa được che chở hoàn toàn.Tiến cố mở cửa sổ, nhấc ghế, run rẩy.Linh hạ giọng, nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay Tiến, ngăn lại:

— "Anh sẽ không để em ra ngoài một mình."

Tiến nhăn mặt, hậm hực, pheromone bướng bỉnh trộn lẫn thích thú:

— "Anh... anh không công bằng!"

Linh mỉm cười, vuốt tóc Tiến, pheromone bảo vệ tràn đầy, nhắc nhở:

— "Anh biết, nhưng anh bảo vệ em là vì anh yêu em. Em an toàn là quan trọng nhất."

Tiến run rẩy, áp mặt vào ngực Linh, tim vừa rộn ràng vừa căng thẳng. Vừa bị giữ chặt, vừa cảm nhận an toàn tuyệt đối, pheromone hai người hòa quyện.



_Zya Sora_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co