[BHTT-EDIT] HIẾN THÂN XUNG HỈ- LAN DÃ
Chương 24
Một khoảng lặng ngắn ngủi.
Úc Nam Khanh ghé sát lại: "Có thể không?"
Môi Tiêu Kỳ Lăng hơi cong, giọng nói hờ hững: "Thật muốn thử sao?"
Cô không có chất vấn Úc Nam Khanh là một tiểu thư khuê các làm thế nào có thể cùng nam nhân cạnh tranh, cũng không có trách cứ hành động này của Úc Nam Khanh sẽ khiến Hoàng đế nghi kỵ.
Chẳng qua là hỏi nàng, có muốn hay không.
Các quan lại từ Lục Bộ, mỗi người mang thân quyến ngồi xuống phía sau các vị Hoàng tử, các quan lại từ các bộ khác cũng bắt đầu chọn vào đội của các vị Hoàng tử khác , khiến nhóm của Trữ Vương trở nên khá vắng vẻ.
Bất kể những người khác đối đãi như thế nào, Úc Nam Khanh trong lòng rõ ràng, Tiêu Kỳ Lăng vốn không muốn nổi bật trong kỳ thi viết này, bất luận là thử văn hay thử võ.
Vừa rồi nàng chỉ nghĩ đến việc nơi này của Tiêu Kỳ Lăng thiếu văn nhân, suy nghĩ không thể để cho phủ Quốc công chiếm tiện nghi, nhưng không nghĩ đến có thể sẽ gây cho Tiêu Kỳ Lăng thêm phiền toái.
Úc Nam Khanh dần dần tỉnh táo lại, giọng nói nhỏ dần: "Là ta cân nhắc không chu toàn."
Đôi mắt Úc Nam Khanh khép hờ, như một con cáo nhỏ cuối cùng cũng lấy hết can đảm để hé mắt ra nhưng rồi lại rụt về, tai cụp xuống, vẻ mặt đầy ủy khuất không thể nói thành lời.
Tiêu Kỳ Lăng khẽ đưa đầu lưỡi lên cắn răng.
Theo như Tiêu Kỳ Lăng biết, Úc Nam Bác đã tham gia thi Hương, lại là bạn đọc nhiều năm cùng Tiêu Kỳ Tuấn ở thư phòng, học vấn mới không kém. Vị Vương phi này của cô dám nói thỉnh cầu thế này, chắc không phải là quyết định bốc đồng.
Rốt cuộc Úc Quốc công đối với nữ nhi này của hắn có thể hiểu biết bao nhiêu.
Tiêu Kỳ Lăng quay đầu lại, dặn dò một cung nữ: "Đi lấy một bộ bút mực tới."
Úc Nam Khanh chợt ngẩng đầu lên, giọng mơ hồ kích động: "Điện hạ đây là đồng ý?"
Tiêu Kỳ Lăng khẽ cười một tiếng, đem cây trâm phượng hoàng trên đầu nàng chỉnh lại: "Nếu không thắng được hắn, sau này đừng tìm Điện hạ đánh cờ nữa."
Úc Nam Khanh "A" một tiếng dài, nhỏ giọng nói: "Vậy Điện hạ cũng không còn ai phụng bồi giải buồn nữa."
Tiêu Kỳ Lăng cười: "Ta không cần kẻ ngu phụng bồi giải buồn."
Trong thời gian một nén nhang, chư vị Hoàng tử đã lập xong danh sách thí sinh tham dự cuộc thi văn Xuân Quỳnh Yến. Mỗi vị dự thi được cấp một số thứ tự đại biểu tên họ. Đầu tiên, do các lão xem xét và chọn ra mười người đứng đầu, sau đó Văn Cảnh Đế quyết định thứ tự cuối cùng.
Ngoài Úc Nam Khanh, còn có rất nhiều tiểu thư tham gia, các nàng đối với đề thi khoa cử bàn về trị quốc thì có thể không biết viết gì, nhưng viết vài dòng phong cảnh mùa xuân là có thể được các Hoàng tử công nhận, các nàng cũng vui vẻ làm ngay.
Được chú ý nhất đương nhiên là Thần Vương, Thần Vương chọn các quan lại từ Lễ Bộ, có lẽ người ở Lễ Bộ có thể không xuất chúng bằng những người từ Lại Bộ cùng Hộ Bộ, nhưng Lễ Bộ phụ trách khoa cử, đối với sở thích văn chương của Văn Cảnh Đế là rõ ràng nhất. Con cháu các quan viên Lễ Bộ từ trước đến giờ cũng là đậu Tiến sĩ nhiều nhất trong Lục Bộ.
Sau lưng mấy vị Hoàng tử bày đầy bàn cùng giấy và bút mực, các phe văn nhân ngồi vào chỗ, tay áo bay phấp phới, liếc nhìn sang hai bên khi họ viết, một bầu không khí im lặng tràn ngập trong sân thi. Các vị đại thần ngồi phía dưới Văn Cảnh Đế, ánh mắt nhìn chăm chú ở trên người bọn họ, chờ đợi kết quả.
Khi chuông đồng gõ, không ít người đã bắt đầu viết, Úc Nam Bác ngồi sau lưng Tiêu Kỳ Tuấn, thong thả tự tin quan sát xung quanh.
Quý phi thuận tiện rót trà cho Văn Cảnh Đế, nhẹ nhàng chỉ về phía Tiêu Kỳ Tuấn, nói: "Bệ hạ, Úc Nhị Lang tính tình càng ngày càng chững chạc, còn nhớ hắn lần đầu tiên được đưa vào cung, hắn cùng Tuấn nhi suýt chút nữa thì đụng phải ngài."
Văn Cảnh Đế nhớ lại chuyện mười năm trước, không khỏi mỉm cười: "Đúng vậy, đứa nhỏ này vẫn luôn trung thành với Tuấn nhi, hôm nay làm việc quả thật trầm ổn không ít, là một đứa bé ngoan."
Úc Nam Bác sở hữu vẻ ngoài tao nhã, thanh tú, nổi bật giữa đám thư sinh. Dây cột tóc màu trắng phất phơ trong gió, thong thả mà tao nhã. Nhất là khi các công tử xung quanh đã sai cung nhân thay mấy tờ giấy lớn, trông hắn càng thêm ung dung trấn định.
Văn Cảnh Đế lại chỉ Hộ bộ Thượng thư Phạm Tri Tĩnh: "Phía sau Thất Hoàng tử có phải là người Phạm gia không?"
Phạm Tri Tĩnh đứng dậy hành lễ: "Hồi Bệ hạ, đó là ấu tử của thần Phạm Tự Lâm, năm nay mười bảy tuổi, hai năm trước đã đỗ kỳ thi Hương."
Văn Cảnh Đế gật đầu đầy ẩn ý: "Phạm đại nhân có cách dạy con, tương lai chắc chắn sẽ là một nhân tài."
Phạm Tri Tĩnh mừng rỡ, vội vàng cúi chào tạ ơn lần nữa.
Xuân Quỳnh Yến vốn là con đường tắt để con cháu quan lại có thể tiến vào triều đình, Văn Cảnh Đế xem xét một vòng các gia quyến của mấy vị trọng thần, đã qua nửa canh giờ.
Úc Nam Khanh vì tránh hiềm nghi, cố ý đi đến phía sau đám người Công Bộ, tìm một góc bàn hẻo lánh, đang định mài mực, lại nghe được bên cạnh truyền tới một tiếng giễu cợt: "Úc Nam Khanh, ngươi còn chẳng biết chữ, cũng không biết tự lượng sức đi học người ta làm văn nữa chứ?"
Úc Nam Khanh vừa nghe cũng biết là giọng nói của Úc Nam Nhu, cũng không thèm quay đầu lại.
Úc Nam Nhu chỉ đi ngang qua, nói vài câu châm chọc, nhưng thấy Úc Nam Khanh không để ý đến mình, liền đá mạnh một cái ghế trống bên cạnh rồi ngồi xuống, nói: "Ta đang nói chuyện với ngươi."
Úc Nam Khanh vẫn giữ nụ cười ôn hòa: "Tứ muội muội có muốn tham gia thi viết không? Ta có thể để cho Điện hạ chuẩn bị một phần bút mực cho ngươi."
"Ta mới không..."
Úc Nam Nhu nói được một nửa, nhưng Úc Nam Khanh dường như chợt nhận ra điều gì đó, như thể thốt lên: "Ta thiếu chút nữa thì quên mất, văn chương của Tứ muội muội theo như quy củ phải thuộc về Thần Vương điện hạ, bất quá đã có ca ca vì Thần Vương ra sức, Tứ muội muội quả thật kém hơn, cũng không cần phải viết gì cả."
Úc Nam Nhu bị nàng chọc tức, lập tức rơi vào bẫy, nuốt lời muốn cự tuyệt vào trong, ánh mắt khinh thường quét một vòng bàn vẫn còn trống của Úc Nam Khanh, "Cứ chờ xem, dù ta có vụng về, cũng chắc chắn sẽ viết hay hơn ngươi."
Úc Nam Khanh nhàn nhạt "Ồ" một tiếng, giọng điệu vô cùng khó chịu: "Phải không?"
"Tự nhiên là thật." Úc Nam Nhu nổi giận, nhấc váy lên sải bước rời đi.
Úc Nam Khanh nhìn bóng lưng cô ta khuất dần, xác nhận mình đã tìm được bàn rồi mới ngồi xuống, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng được yên tĩnh."
Đã có không ít người đặt bút xuống viết, Úc Nam Khanh đổ nước vào nghiên mực, cầm lấy thỏi mực, một bên mài mực một bên suy nghĩ ý tưởng.
Thủ pháp của nàng rất đẹp, nhẹ chậm có thứ tự, cổ tay thẳng tắp, đôi mắt sáng trong, nghiêm túc lại chuyên chú.
Khi Vệ Vân Hàn, người luôn phục tùng Vệ các lão, mang tờ giấy đã đóng dấu đến, suýt nữa cho là mình đưa sai rồi.
"Ồ, nơi này là Trữ Vương tăng thêm người phải không? Tiểu Vương phi, người nọ đâu rồi?"
"Để nơi này đi." Úc Nam Khanh dùng ánh mắt chỉ về phía bút lông và mực trên bàn. "Phiền toái Vệ công tử."
Vệ Vân Hàn giống như là thấy quỷ: "Ca ca kia của ngươi cũng đã viết gần nửa canh giờ rồi, ngươi có đủ thời gian để hoàn thành không? Nếu không chúng ta cũng đừng ném mặt mũi này?"
Úc Nam Khanh ngại hắn ồn ào, bịt tai lại: "Ngươi không im miệng, ta liền không còn kịp rồi."
Úc Nam Khanh thân phận đặc thù, những người khác viết không tốt thì mất mặt cũng được đi, Úc Nam Khanh dù sao cũng là Trữ Vương phi, mất mặt sợ rằng phải đem toàn bộ mặt mũi Trữ Vương phủ cũng ném ra ngoài, đến lúc đó cho dù gia quyến quan viên trong Công Bộ có văn chương tốt đi nữa, Trữ Vương cũng sẽ mất mặt.
Vệ Vân Hàn vẫn còn lo lắng: "Ừm, cái đó, thật ra thì văn chương ta cũng tạm được, nếu không ta nói mấy câu cho ngươi mở đầu nhé?"
Tay Úc Nam Khanh đang mài mực tạm thời dừng lại, cố ý nghiêng đầu dọa hắn: "Sao, ta biết chữ không nhiều, ngươi nói chữ ta viết không ra."
Vệ Vân Hàn: ???
"Trữ Vương có biết ngươi như vậy không?"
Úc Nam Khanh diễn xuất diễn cho tới, nói với vẻ phẫn nộ: "Ngươi cảm thấy Trữ Vương sẽ không biết sao?"
Lần trước Vệ Vân Hàn ở Túy Tiên Cư đã làm Úc Nam Bác mất mặt, đối với trình độ học thức của Úc gia cũng khá quen thuộc, hiện tại cũng tin bảy tám phần.
Hắn cảm thấy trời đất như sụp đổ, dùng ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm vào mặt Úc Nam Khanh một lúc lâu, cuối cùng nhận ra một sự thật: Trữ Vương điện hạ cuối cùng đã bị sắc làm cho mù quáng.
Để Úc Nam Khanh có thể phát huy hết khả năng của mình, Vệ Vân Hàn nước mắt lưng tròng, đuổi hết đám cung nhân xung quanh ra, cố gắng cho Úc Nam Khanh một tầm nhìn tốt hơn và phong cảnh đẹp hơn, rồi sau đó hắn từng bước thở dài trở về bên cạnh Vệ các lão.
Vệ các lão thấy cháu trai không yên lòng liên tục nhìn về phe Trữ Vương, nhíu mày lại, đang muốn khuyên nhủ hắn.
Chỉ thấy Vệ Vân Hàn cúi người xuống, ở bên tai ông thì thầm: "Trữ Vương phi xuống sân thi, đang ở vị trí cuối cùng, tổ phụ, như vậy có phải hơi không đúng không?"
Vệ các lão từng phụng sự ba đời Hoàng đế, nuôi dưỡng vô số nhân tài, có một đôi mắt tinh tường như đuốc, ánh mắt dõi theo hướng Vệ Vân Hàn chỉ.
Chỉ thấy Úc Nam Khanh đầu tiên là hết sức bình tĩnh trầm tư, sau đó cầm bút viết liền mạch, chiếc bàn đơn sơ, cỏ dại thưa thớt không che giấu được phong thái tao nhã của nàng, cả người nàng toát lên vẻ điềm tĩnh.
Bất kể kết quả bài luận ra sao, sự hiện diện của nàng lúc này đã vượt xa hầu hết những người đàn ông trong sân thi.
Úc Nam Khanh dành nửa khắc đồng hồ mài mực, trong thời gian đó, nàng đã nghĩ ra một bài luận ngàn chữ.
Chủ đề là sân săn bắn Tây Sơn, trừ đi cảnh trí ra, sân săn bắn tự nhiên cũng là trọng yếu nhất, sân săn bắn Tây Sơn là từ thời Thái tổ khai quốc lưu lại, từng lưu lại vô số anh hào giương cung vãn kiếm.
Bằng cách kết hợp hai chủ đề chính này, sau đó trích dẫn một vài ví dụ về những con mồi mà Văn Cảnh Đế đã từng săn được, ca tụng Văn Cảnh Đế một phen, cuối cùng dẫn thân đã có một vị Hoàng đế như vậy, hồi kết sẽ là Đại Tề quốc lực thịnh vượng, bài luận này là có thể hoàn thành.
Bài luận khá chuẩn mực, nhưng cộng thêm ngôn từ ẩn dụ cùng điển cố thêm được, đã đủ để vượt qua Úc Nam Bác.
Nhưng là Úc Nam Khanh lại không muốn như vậy.
Người dân Đại Tề đều biết Văn Cảnh Đế coi trọng văn chương. Hôm nay ở sân săn bắn lại muốn thử văn, rõ ràng là muốn sáng tạo một cuộc săn khác biệt với cuộc săn của Thái tổ.
Thỉnh thoảng có mấy người phụ họa văn võ kết hợp, Văn Cảnh Đế tất nhiên sẽ cao hứng. Nhưng nếu là tất cả mọi người đều viết như vậy, ý đồ của Đế vương sẽ lộ liễu, Văn Cảnh Đế tự nhiên không vui, tốt nhất là nên tránh văn hòa võ đối lập.
Úc Nam Khanh nghĩ tới đây, tạm thời ngừng bút, nhíu mày một cái, sau đó gạch bỏ câu mình sắp viết về các vị Hoàng đế đời trước của Đại Tề, gọi tới một cung nhân phục vụ gần đó, bảo họ lại đi lấy một tờ giấy lớn.
Úc Nam Nhu vì ngồi muộn, cũng bị an bài ngồi ở bàn phía sau, thấy cung nữ mang giấy lớn vội vã đi về hướng Úc Nam Khanh, liền nhướn mày, lộ vẻ mặt "Biết ngay mà."
Úc Nam Khanh cũng như mình, suốt ngày nhàn rỗi trong phủ Quốc công thì có thể viết được loại văn gì? Đơn giản là mơ mộng hão huyền.
Cung nữ đưa giấy còn chưa chạy tới, Ẩn Tam ăn mặc như nha hoàn mượn việc pha trà, thấp giọng nhắc nhở: "Điện hạ để cho ta đến nhắc nhở ngài, còn một canh giờ nữa, Vương phi có muốn tiếp tục không?"
Cung nữ mang giấy lớn lúc này đưa đến, Úc Nam Khanh đặt cuộn giấy ghi lỗi sang một bên, nheo mắt lại, viết lại với nét chữ ngay ngắn và thanh thoát hơn.
Ẩn Tam trở về hướng Tiêu Kỳ Lăng phục mệnh.
Lúc này, ở đội những Hoàng tử khác, đã có một số người nộp bài, đang được sáu vị các lão duyệt bài. Mặc dù hàng trăm bài luận được duyệt ẩn danh, nhưng mỗi bài đều được đánh dấu tước hiệu Hoàng tử trước số thứ tự, vì vậy các lão cũng có thể đại khái từ chỗ ngồi được an bài, suy đoán bài văn trong tay là người phương nào viết.
Việc đánh dấu tước hiệu Hoàng tử lên bài luận cũng có một lợi thế thực tế, là có thể đảm bảo rằng bài luận từ tất cả các phe phái Hoàng tử đều được trình lên Văn Cảnh Đế, tránh cho bất kỳ vị Hoàng tử nào phải khó chịu.
Các lão mặc dù xử lý công bình, nhưng ở phiên diện này, cũng sẽ tùy theo tình hình.
Sau khi nộp bài luận, Úc Nam Bác quan sát kỹ phản ứng của mấy vị các lão. Ở trước Xuân Quỳnh Yến, hắn cùng Tiêu Kỳ Tuấn đã cẩn thận nghiên cứu sở thích của mấy vị các lão, cố ý tạo ra một phong cách tao nhã và tinh tế hơn để tránh bất kỳ dấu hiệu nịnh hót nào.
Vị thái giám trình bài luận kiên nhẫn chờ đợi bên cạnh mấy vị các lão, đến khi bài luận của Úc Nam Bác bị các lão cầm trên tay, hướng Úc Nam Bác đưa ánh mắt đầy ẩn ý.
Ngay sau đó, trên khuôn mặt già nua của mấy vị các lão hiện ra vẻ tán thưởng, trực tiếp bỏ vào nhóm bài luận được thông qua, đây cũng là bài luận đầu tiên được thông qua.
Úc Nam Bác cùng Tiêu Kỳ Tuấn không hẹn mà cùng nhìn nhau, lòng thấy nhẹ nhõm.
Sau đó, từ các đội các vị Hoàng tử khác cũng liên tiếp xuất hiện, được các vị các lão thông qua, mười vị trí nhanh chóng được lấp đầy, có một số bài lúc trước được thông qua, đã bị loại bỏ.
Sân thi yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ngay cả Quý phi cũng hiếm khi ở cạnh bên Văn Cảnh Đế mà không nói gì, âm thầm siết chặt khăn tay.
Ngoài việc quan sát thần sắc mấy vị các lão, các đại thần vẫn còn đang xem xét thần sắc cùng phản ứng của mấy vị Hoàng tử. Kỳ thi văn này bề ngoài là tuyển chọn nhân tài, thực chất cũng là cuộc cạnh tranh trực tiếp đầu tiên giữa các Hoàng tử từ sau khi Thái tử bị phế truất.
Tiêu Kỳ Lăng thần sắc bình tĩnh, Tiêu Kỳ Mẫn tỏ ra thản nhiên, Tiêu Kỳ Tuấn thì điềm tĩnh, trong khi Thất, Bát, Cửu, dù có khẩn trương hay thầm vui mừng, rõ ràng không kiên nhẫn bằng ba vị Hoàng tử kia.
Cuối cùng, thái giám bên cạnh Văn Cảnh Đế, tay cầm cây phất trần, bước xuống đài cao, cười híp mắt hướng mấy vị các lão hành lễ, rồi tiến đến mười bài luận đã được chọn để kiểm tra thứ tự và xác định đội của các vị Hoàng tử.
Khi đọc đến bài luận cuối cùng, nụ cười của thái giám hơi nhạt đi, thấp giọng hỏi: "Chính là mười bài này sao?"
Lý các lão đứng gần đó liếc nhìn, gật đầu nói: "Chính là."
Còn thừa lại vài bài luận lác đác trình lên, thái giám miễn cưỡng cười một tiếng, có ý ám chỉ đếm một lần: "Thất Hoàng tử, Bát Hoàng tử, Cửu Hoàng tử mỗi người hai bài, Tuyên Vương một bài, Thần Vương lại chiếm ba bài."
Lý các lão chính là phụ thân của Quý phi nương nương, nghe được câu này, Lý các lão lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: "Công công có lời gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra, chớ nên bêu xấu trong sạch của lão thần!"
Vệ các lão một bên vì Lý các lão nói một câu: "Đây là sáu vị chúng ta cùng nhau chọn, coi như Bệ hạ hỏi tới, chúng ta cũng không thẹn với lương tâm, mong rằng công công cẩn thận lời nói."
Vệ các lão coi như tam triều nguyên lão, là thầy của Thái tử, luôn luôn là tấm gương chính trực cho các quan lại và được kính trọng nhất, thái giám này vội vàng khom người hành lễ tạ lỗi: "Là nô tài có mắt không tròng, mong rằng các lão khoan thứ."
"Công công có thể đi bẩm báo với Bệ hạ trước."
Sau khi thái giám rời đi, mấy vị các lão cũng đặt bài luận xuống, khổ sở nhìn về phía Vệ các lão: "Vệ các lão, ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì cho phải? Nếu không liền đổi một phần khác?"
Dưới sự chứng kiến của văn võ bá quan, Vệ các lão cũng không thể tự ý quyết định, vì vậy mới để cho thái giám đi báo cáo trước. Ông liếc nhìn đài cao, thở dài nói: "Hết thảy đều do Bệ hạ quyết định đi."
Đợi đến lúc thái giám kia đem mười bài luận trình lên Văn Cảnh Đế, Quý phi nhanh miệng lập tức hỏi một câu: "Kia Trữ Vương thì sao? Trữ Vương có mấy phần?"
Thái giám cười một tiếng: "Hồi nương nương, đã đủ mười phần rồi."
Mọi người đều há hốc mồm.
Điều này có nghĩa là, ở Xuân Quỳnh Yến này, hiền tài thủ hạ của Trữ Vương sẽ không có một vị nào có cơ hội thụ phong.
Đối với một vị Hoàng tử mà nói, tương đương với việc trước mặt mọi người bị tát một cái vào mặt.
Úc Nam Bác đứng bên cạnh Tiêu Kỳ Tuấn, cũng nghe được tiếng xì xào từ trên cao, đứng hiên ngang trong chiếc áo gấm tay hẹp, đắc ý tự mãn nói: "Nam Bác xin chúc mừng Điện hạ trước."
Tiêu Kỳ Tuấn cũng đang định nói với hắn một câu chúc mừng thì hai cung nữ vội vàng mang mấy bài luận bước nhanh đưa đến chỗ mấy vị các lão: "Đây là mấy phần sau cùng."
Úc Nam Bác nhíu mày lo lắng nói: "Chắc sẽ không có chuyện gì bất ngờ xảy ra nữa chứ?"
Tiêu Kỳ Tuấn an ủi hắn: "Những người có chút tài năng đã ngồi kín hàng ghế đầu, ngay cả những tiểu thư muốn nổi bật cũng ngồi ở hàng ghế đầu. Những người ngồi phía sau đa số là con cháu của các quan lại nhỏ không có quan hệ gì, có gì phải lo lắng chứ?"
Úc Nam Bác suy tư một trận, cũng cảm thấy có lý, sau đó lấy lại bình tĩnh.
Tiêu Kỳ Tuấn hạ giọng, hướng Úc Nam Bác tiết lộ: "Huống chi lần này ngoại tổ ta cố ý tương trợ, bài văn của ngươi cũng sẽ được đặt ở cấp cao nhất trình lên phụ hoàng ta."
Úc Nam Bác mừng rỡ: "Chuyện này thật không?"
Tiêu Kỳ Tuấn phe phẩy cây quạt: "Đương nhiên là thật."
Cả Lý thị cùng Quý phi đều là con gái của Lý các lão, nhưng đãi ngộ khác nhau một trời một vực, điều này liên quan đến sinh mẫu của hai người. Sinh mẫu của Quý phi là chính thất của Lý các lão, mà sinh mẫu Lý thị nhưng là phòng ngoài, nay cả khi Lý thị đến tuổi lập thất, cũng không được lấy làm thiếp.
Lý thị dựa theo môn đệ xuất thân, không cách nào gả làm Quốc công chánh thê. Vì vậy, Úc Nam Bác đối với Lý các lão luôn luôn là vừa kính vừa sợ, mỗi lần thi cùng Tiêu Kỳ Tuấn, cũng nơm nớp lo sợ nói không ra lời, điều này khiến Lý các lão đối với hắn không mấy hài lòng.
Hiện tại nghe được bên ngoại tổ nguyện ý giúp đỡ hắn, trên mặt không giấu được vẻ kích động.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một vị các lão đang chấm bài thi đột nhiên cao giọng nói: "Lão phu phải sửa đổi kết quả một chút, bài này viết rất hay, rất hay!"
"Làm người ta tai mắt đổi mới hoàn toàn, làm lão phu rất là ngạc nhiên mừng rỡ."
"Công Bộ quả thật là đầm rồng hang hổ mà!"
Hai vị các lão lúc mở miệng, mọi người còn không quá để ý, ngoại trừ phe Tuyên Vương, vốn chỉ giành được một suất nên cảm thấy hơi căng thẳng.
Tuy nhiên, khi câu thứ ba được thốt ra, tất cả quan viên của sáu bộ đều kinh hãi.
Công Bộ?
Công Bộ lại có một phần để cho mấy vị các lão đều biểu lộ tán dương như vậy?
Sự việc diễn ra quá nhanh, ngay cả Đế vương trên đài cao cũng sinh ra vẻ hiếu kỳ, thúc giục thái giám đi thu mười bài văn cuối cùng.
Nhưng với việc đội của Trữ Vương có thể có thêm bài văn, đội của một vị Hoàng tử khác phải giảm bớt một bài.
Để duy trì sự cân bằng, việc lựa chọn nên được giảm bớt từ đội của Thần Vương. Nhưng Lý các lão hành động còn nhanh hơn, trực tiếp loại bỏ bài văn duy nhất từ đội của Tuyên Vương: "Bài này mới vừa miễn cưỡng được chọn vào, hiện tại liền bỏ qua thôi."
Đạo lý là như vậy, có thể động tác của Lý các lão quá mạnh mẽ, vẫn thu hút sự chú ý của hai vị các lão khác, Lý các lão sống lưng thẳng tắp, đem mười bài cuối cùng đưa cho thái giám đến lấy.
Văn Cảnh Đế xem xét từng bài luận một, ánh mắt tỏ vẻ thưởng thức đối với những người tham gia. Vài bài luận đầu tiên chủ yếu tập trung vào hoài bão và khát vọng tuổi trẻ của những người đi săn mùa xuân.
Một bài luận thậm chí còn đi xa hơn khi lập luận rằng mặc dù những người giỏi cưỡi ngựa và bắn cung được tôn sùng, nhưng làm người phải có sở trường riêng, ở lĩnh vực của mỗi người cần nên phấn đấu hết mình, mới có thể hết lòng phục vụ Đại Tề. Văn Cảnh Đế khá hài lòng và lập tức triệu một thái giám đến hỏi: "Ứng cử viên thứ ba trong đội của Thần Vương là người nào?"
Thái giám hiểu rõ tâm tư Văn Cảnh Đế, mở ra danh sách, sau khi thấy tên trên đó mừng rỡ nói: "Bệ hạ, là Nhị công tử Úc phủ Quốc công, Úc Nam Bác."
Sau khi nghe được tên mình, Úc Nam Bác liền xốc tay áo lên, tiến lên hành lễ: "Tham kiến Bệ hạ."
Văn Cảnh Đế khẽ giơ tay lên, "Nguyên lai là Úc Nhị Lang, không hổ là người hết lòng vì dân, những quan điểm trong bài văn của ngươi khiến trẫm vô cùng đồng cảm."
Úc Nam Bác lại lần nữa thi lễ: "Đa tạ Bệ hạ thưởng thức."
Văn Cảnh Đế đặt bài viết xuống, cầm lấy mấy phần còn lại. Trong lúc này, ánh mắt của tất cả các vị đại thần đều đổ dồn về phía Úc Nam Bác, cũng không ít người nhìn về phía Úc Quốc Công với ánh mắt ghen tị.
Đây cơ hồ ở trong mắt của tất cả mọi người cũng đạt thành một đạo nhận thức chung: Phủ Quốc công lần này chắc chắn sẽ thắng lợi vẻ vang, địa vị cũng sẽ nhanh chóng thăng tiến.
Nhưng mà sau nửa nén hương, Văn Cảnh Đế hiếm khi nhíu mày, hắn xem rất cẩn thận, trên mặt lại dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chữ viết thanh thoát, uyển chuyển nổi bật trên trang giấy, nét bút miêu tả cùng luận chứng vô cùng sắc sảo, sống động như chính nét chữ vậy.
Lần này, Văn Cảnh Đế có vẻ do dự, không có lập tức đem người truyền lên, mà bảo thái giám mang mười bài văn cùng nhau mang theo xuống: "Chư vị ái khanh cùng truyền nhau nhìn một chút đi."
Mười bài văn được lưu truyền giữa các vị đại thần, mỗi bài đều có điểm nhấn riêng.
Dưới đài, Úc Nam Khanh đã trở về ngồi cạnh Tiêu Kỳ Lăng, cầm lấy đĩa trái cây trước mặt nàng để giải khát. Thời tiết chưa hoàn toàn ấm trở lại, mà những cống phẩm triều đình này lại cực kỳ hiếm hoi.
Văn Cảnh Đế rõ ràng đang thăm dò thái độ của các vị đại thần đối với bài văn trước khi cân nhắc có nên đổi người thắng cuộc hay không.
Tâm tư Tiêu Kỳ Lăng ban đầu chỉ nghĩ đến những bài văn được lưu truyền, kết quả quay đầu nhìn lại, thấy người đã viết ra bài văn được mấy vị các lão khen ngợi, bây giờ đang ung dung ăn uống bên cạnh, không khỏi bật cười.
"Kết quả sắp được công bố rồi, ngươi có thể gác lại một chút được không?"
Úc Nam Khanh đã sớm bụng đói để viết, cũng không ngẩng đầu lên: "Ta có nhìn hay không, là có thể sửa đổi kết quả sao?"
"Không thể." Tiêu Kỳ Lăng thấy nàng có thái độ như thế, hiếu kỳ hỏi: "Úc Nam Bác được chọn để trả lời, ngươi không lo lắng sẽ thua hắn sao?"
"Không lo lắng." Úc Nam Khanh rốt cuộc cũng nghiêng đầu, giọng điệu hết sức cuồng vọng: "Trừ khi bọn họ giả bộ mù."
Tiêu Kỳ Lăng thấp giọng cười: "Nếu không có mấy vị các lão một cửa ải kia, quả thật có thể giả bộ mù."
Mười bài văn được lưu truyền một lúc, các đại thần... mọi người đều không khỏi ngạc nhiên trước bài văn của Công Bộ: "Tuổi còn trẻ mà đã có thể suy ra ý nghĩa sâu xa như vậy từ sự giao mùa, nhật nguyệt luân chuyển, rồi lại mở rộng ra cả chế độ cổ đại và cải cách hiện tại, luận điểm được đưa ra thuyết phục đến mức ngay cả lão phu cũng phải xấu hổ không bằng."
"Nếu bỏ chủ đề Xuân Quỳnh Yến ra khỏi phần mở đầu, bài văn này chắc chắn sẽ đạt thứ hạng cao trong kỳ thi tháng tới."
"Bệ hạ, thần cả gan, bài văn này là bài văn hay nhất hôm nay."
"Thần tán thành."
"Thần cũng tán thành."
Các vị đại thần hết khen ngợi lại khen ngợi, Văn Cảnh Đế giơ tay ra hiệu họ im lặng.
Lúc này, Công bộ Thượng thư tiến lên thi lễ, dò hỏi: "Dám hỏi Bệ hạ, bài văn này là người phương nào làm?"
Văn Cảnh Đế thần sắc khó lường, đôi mắt đen láy của ông ta lướt qua mặt các vị đại thần, cuối cùng dừng lại ở Úc Nam Bác và Tiêu Kỳ Tuấn rồi lại dời đi.
Hắn có lòng muốn cho Úc Nam Bác thủ khoa trong kỳ thi văn, nhưng so với một bài văn khác, vô luận là ngôn ngữ miêu tả lẫn lập luận sắc bén cũng kém quá xa.
Văn Cảnh Đế tuy có phần thiên vị, nhưng không thể thờ ơ với nhân tài. Hắn định sau khi xếp hạng sẽ kiểm tra ứng viên, nếu làm tốt, liền được trọng dụng.
Văn Cảnh Đế gọi thái giám mang theo danh sách: "Kiểm tra xem thân quyến của vị ái khanh nào đã viết bài luận đó?"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào danh sách của thái giám, háo hức muốn biết gia thế của người có thể viết nên bài luận sâu sắc và tài năng như vậy chỉ trong hai canh giờ.
Nếu gia thế của người kia cũng đáng kính, biết đâu họ sẽ thực sự chiếm hết ánh hào quang của phủ Quốc công.
Thái giám lật xem mục cuối cùng trong đội của Trữ Vương, vẻ mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Sau đó, lại không hợp lễ chế, ông liếc nhìn số bài luận đã nằm trong tay một viên quan khác trước khi cuối cùng tin vào những gì mình đang thấy.
Thái giám lớn tiếng tuyên bố: "Hồi bẩm Bệ hạ, người này cũng không phải là người của Công Bộ. Mà là tới từ Trữ Vương phủ, là Trữ Vương phi làm."
Xung quanh đều im bặt.
Ngay sau đó, xôn xao một mảnh.
- Hết chương 24 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co