Truyen3h.Co

[Caoh-Edit] Sau Khi Yêu Đương Với Anh Lính Cứu Hỏa

Chương 48: Siêu mưa bão

gocnhocuatieucau

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Tháng Sáu, bảng điểm thi đại học được công bố, nhóm WeChat lớp học rộn ràng như hội.

5 giờ chiều, Giang Tình vừa dạy thêm ở khu Chấn Dương xong, bước ra thì nhận được cuộc gọi từ Tô Tuyết.

“Alo—” Giang Tình ngước nhìn trời, âm u đáng sợ, như đang ủ một cơn bão. Từ khu Chấn Dương về nhà, cô phải đổi hai tuyến xe buýt, mất nửa tiếng. Tối nay Trình Cảnh Ngôn tăng ca, không rảnh đón cô. Cô vội vã bước về trạm xe buýt.

“Tình Tình, tra điểm chưa? Sao gọi mãi mà không được.” Giọng Tô Tuyết bên kia phấn khích tột độ.

“Chưa, vừa dạy xong, đang về nhà. Cậu thế nào?”

“Nghe giọng tớ là biết, lần này siêu đỉnh! Hơn kỳ thi thử hai mươi điểm! Hài lòng lắm!”

“Thật hả? Chúc mừng cậu!” Giang Tình mừng cho bạn mình, “Để tớ về rồi tra.”

“Ok, chờ tin tốt của cậu!”

Tô Tuyết kể thêm về điểm thi của vài bạn khác, trò chuyện vài câu rồi cúp máy.

Trời tối sầm, gió giật điên cuồng, như muốn thổi bay Giang Tình. Người đi đường thấy trời đổi, vội chạy. Cô cũng chạy theo…

Vừa trốn dưới mái trạm xe buýt, trời như thủng lỗ, mưa trút xuống xối xả.

Má nó!

Siêu bão luôn rồi!

Mái trạm không cản nổi mưa, ống quần Giang Tình ướt sũng ngay tức khắc.

May sao xe buýt đến nhanh. Cửa vừa mở, cô vội lao lên. Từ trạm đến cửa xe có đoạn ngắn, cô đội túi lên đầu, nhưng quần áo vẫn ướt…

Cô tìm chỗ ngồi, điện thoại Trình Cảnh Ngôn gọi đến.

Anh hỏi cô đã lên xe chưa. Cô nói đã ngồi, bên anh hình như đang bận rộn, chỉ dặn về nhà báo bình an rồi vội cúp máy.

Giang Tình nhìn điện thoại, còn 10% pin, không dám dùng. Cô nhìn ra cửa sổ, mưa điên cuồng cọ rửa kính, đường phố mờ mịt.

Xe buýt chạy chậm rì.

Không khí lạnh buốt, quần áo cô ướt nhẹp, bất giác rùng mình.

Đột nhiên, xe dừng khựng.

Có người đứng dậy hỏi: “Sao thế?”

Giang Tình nhìn về phía trước, thấy tài xế đập tay lái, cáu: “Chết tiệt! Chạy không nổi! Mưa to quá, đường ngập nước, động cơ tắt rồi. Hệ thống thoát nước ở trấn này dỏm thật, cứ mưa là thế, chậm trễ hết!”

“Trời ạ! Tôi còn việc gấp mà!”

Một người nói: “Mọi người đừng vội, phía trước kẹt xe dài, xe con xếp hàng nháy đèn đôi.”

“Ừ, toàn nước, xe nào cũng phải tắt máy, không thì cháy động cơ mất!”

“… Từ từ thôi.”

Giang Tình chạm nhẹ nút khóa màn hình, 5:33, còn 8% pin. Cô nghĩ, muốn gọi cho mẹ. Sau lần mai mối, cô và mẹ lạnh nhạt mấy ngày, như thể mẹ không còn coi cô là con nữa.

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ chiều qua. Sau buổi dạy thêm, ngay khi cô về nhà, mẹ bất ngờ mua trái cây cô thích, cắt sẵn kêu cô ăn, còn nói đồng ý cho cô học tiếp, không cần lo học phí.

Sự thay đổi của mẹ khiến cô nghi ngờ, nhưng nghĩ lại, đây mới là quan hệ mẹ con bình thường!

Mẹ là mẹ của cô, cô là con của mẹ.

Mẹ con nào lại có thù qua đêm chứ?

Đầu kia chỉ có tín hiệu bận, không ai nghe.

Lòng Giang Tình trống rỗng, khóe môi khẽ kéo, không rõ mình đang mong đợi gì.

Cô cúp máy, nhìn pin, còn 5%. Điện thoại gần hết pin, chức năng lưu trữ kém, cô vội khóa màn hình, giữ lại chút pin cuối.

Cuộc chờ đợi trở nên dài lê thê…

Mưa lớn cọ rửa cả trấn, như muốn gột sạch mọi bụi trần.

Không có dấu hiệu dừng.

Đột nhiên, ai đó hét lên: “Nước tràn vào rồi!”

Mọi người nhìn xuống, quả nhiên nước từ sàn xe tràn vào. Có người ghé cửa sổ nhìn, thấy mực nước đã ngập đến cửa sổ xe con…

“Trời ơi, ngập như Kim Sơn Tự rồi!”

Điện thoại Giang Tình lại vang, là Trình Cảnh Ngôn.

Cô chưa kịp nói, đã nghe anh gào lên: “Giang Tình, em ở đâu?”

Tiếng ồn ào bên anh lớn. Cô trả lời: “Em còn trên xe, xe chạy không được, mưa to lắm.”

Anh hét gì đó, điện thoại rung lên trong tay, rồi im bặt.

Cô kêu: “Trình Cảnh Ngôn, Trình Cảnh Ngôn…?”

Cô nhìn điện thoại, nhấn nút khởi động, không phản hồi. Máy hết pin!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co