Truyen3h.Co

[Đam mỹ] BỊ TƯỚNG QUÂN VÔ SỈ YÊU TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN

CHƯƠNG 47.1: CHUÔNG VÀNG

-hoathienthanh-

Trời mưa tầm tã liên tục vài ngày, ngay cả trong nhà cũng có chút ẩm ướt.

Tô Thầm nép mình vào lòng ngực Tiết Phùng Châu, lắng nghe hắn đọc sách bằng giọng trầm ấm. Giọng của Tiết Phùng Châu rất trầm, có chút khàn khàn, Tô Thầm cảm thấy khá quyến rũ. Y có chút buồn ngủ, đầu tựa vào ngực Tiết Phùng Châu, mắt khép hờ.

Nhận ra người trong lòng dần ngủ thiếp đi, Tiết Phùng Châu càng đọc nhỏ dần, nhẹ nhàng vỗ lưng cho Tô Thầm như ru ngủ trẻ nhỏ.

Ngoài cửa có tiếng bước chân rất nhẹ, theo sau là giọng nói của Lâm Vu: “Tướng quân.”

Tiết Phùng Châu đáp lại một tiếng, rồi bế thiếu niên trong lòng ngực đi đến giường.

Tô Thầm khẽ nhíu mày, nắm lấy vạt áo hắn, lẩm bẩm gọi: “Hành Chu……”

“Ta đây.” - Tiết Phùng Châu nhẹ vỗ về lưng y: “Tiểu công tử ngủ đi, ta sẽ sớm quay lại.”

Bàn tay y buông lỏng, Tô Thầm lần nữa nhắm mắt lại.

Mái tóc dài buông xõa trên gối, khuôn mặt trắng nõn áp vào chiếc gối mềm mại thêu bằng tơ vàng. Tiết Phùng Châu đắp cho Tô Thầm một chiếc chăn mỏng, hôn lên môi y, rồi mới đứng dậy rời đi.

Lâm Vu đứng ngoài cửa chờ cho đến khi Tiết Phùng Châu bước ra mới nói: “Đã bắt được gian tế, chắc chắn cùng một giuộc với hắc y nhân từng âm mưu xuống tay với tiểu công tử ở chùa Bạch Mã.”

Đôi mắt Tiết Phùng Châu tối sầm lại: “Tra khảo chưa?”

“Hắn giấu độc dưới răng, hiện tại đã bị đánh gãy hàm, đang hôn mê.” - Lâm Vu trả lời.

“Đi.” - Tiết Phùng Châu nói rồi bước ra ngoài: “Đi xem thử.”

“Dạo này trong kinh thành xuất hiện nhiều gương mặt lạ, thuộc hạ nghĩ tất cả đều có liên quan."

“Bắt toàn bộ những kẻ hành tung quỷ dị đó về quân doanh, ta sẽ thẩm vấn từng kẻ một.”

……

Khi Tô Thầm tỉnh dậy, Tiết Phùng Châu không có trong phòng.

Y uể oải nằm trên giường một lúc rồi mới ngồi dậy.

“Công tử tỉnh rồi, công tử có muốn dùng bữa không ạ?” - Nha hoàn vội vàng chạy đến hỏi.

Tô Thầm khẽ lắc đầu, hỏi: “Tướng quân đâu?”

“Hình như có việc gấp ở quân doanh, tướng quân đi được một lúc rồi ạ. Ngài ấy dặn nếu công tử tỉnh dậy thì hãy ăn trước, ngài ấy sẽ mau chóng quay về.”

Tô Thầm xoa đầu: “Ta không muốn ăn, có thư từ phủ Thừa tướng không?”

“Ở trong thư phòng ạ.” - Nha hoàn đáp: “Công tử muốn xem bây giờ?”

Tô Thầm ngồi dậy rồi đi về hướng thư phòng. Dù sao ngày thành hôn cũng đã gần kề, có một số việc Mạnh Tụ Ngọc vẫn sẽ viết thư hỏi ý kiến của y.

Tô Thầm đọc lướt qua một bức thư nói hôn phục đã gần hoàn thiện, ngày mốt quay về có thể mặc thử, sau đó dành ra hai ba ngày để chỉnh sửa những chỗ chưa vừa vặn.

Ngày mốt ư…..Tô Thầm có chút hoảng hốt, phải rồi, y phải quay về phủ Thừa tướng nữa.

Tô Thầm nghiêng đầu nhìn ánh hoàng hôn mờ ảo bên ngoài cửa sổ, sau đó chấm mực và viết thư hồi âm.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện thành hôn, y liền cảm thấy lo lắng. Sau khi suy nghĩ một lúc, y quyết định nhờ mẫu thân đặt mua khăn voan, che mặt đi có lẽ sẽ ổn hơn.

Bởi vì cả hai đều là nam tử nên ban đầu Mạnh Tụ Ngọc không có ý định đặt may lễ phục quá cầu kỳ, lòe loẹt. Nếu y muốn đội khăn voan, vậy phải đeo thêm trang sức để khăn voan không đến nỗi ôm sát vào đầu. Mạnh Tụ Ngọc còn nói đùa trong thư rằng bà giống như đang gả nhi nữ.

Tô Thầm đọc xong bất giác đỏ mặt, y cũng cảm thấy nếu mình đeo trang sức và đội khăn voan thì không khác gì tân nương tử. Cũng may y chỉ cần mặc một ngày, nên cũng không đến nỗi không thể chấp nhận được.

Sau khi viết thư hồi âm, Tiết Phùng Châu vẫn chưa trở về, Tô Thầm đi ăn chút gì đó rồi sửa soạn ra ngoài.

Phủ tướng quân gần khu chợ sầm uất hơn phủ Thừa tướng.

Tô Thầm đi bộ tầm nửa khắc (7- 8 phút) là đến Trân Bảo Các.

Trân Bảo Các trưng bày nhiều loại châu báu và trang sức rực rỡ, lấp lánh, vốn là món đồ được yêu thích nhất của quan lại quý tộc và các phu nhân, tiểu thư ở Vọng Kinh.

Tô Thầm ngắm nhìn những món trang sức một lúc lâu, rồi chỉ tay vào một chiếc bạch ngọc quan*, nói: “Lấy ra cho ta xem.”

(*) Trang sức trên đầu làm từ ngọc trắng.

Chưởng quầy phía sau tiệm cẩn thận lấy ngọc quan ra: “Công tử thật có mắt nhìn, đây là vật phẩm mới của Trân Bảo Các, chỉ có duy nhất một chiếc trong tiệm. Mặt trên được khảm mã não nhập từ bên ngoài kinh thành, cực kỳ quý phái ——”

“Gói lại cho ta.” - Tô Thầm nhìn lướt qua những món đồ khác trong tiệm, ánh mắt dừng lại trên một cặp chuông vàng được chạm khắc hoa văn tinh tế: “Đây là một cặp à?”

“Vâng.” - Chưởng quầy đáp: “Nhưng chúng có chút ồn nên vẫn còn ở trong tiệm, nếu công tử thích, ta có thể giảm giá.”

Tô Thầm nói: “Gói lại cho ta luôn nhé.”

Chưởng quầy vui sướng nói: “Vâng, khách quan chờ một lát.”

Trong lúc chờ chưởng quầy gói hàng, Tô Thầm thoáng nhìn thấy Thẩm Hoàn Chi. Đã một quãng thời gian không gặp, Thẩm Hoàn Chi lúc này bị một nhóm người vây quanh, giống như đang được tán dương.

Thẩm Hoàn Chi dường như cũng nhìn thấy y, đôi mắt mở to có chút vui mừng. Tô Thầm nở một nụ cười nhẹ trên mặt đáp lại. Thẩm Hoàn Chi nói gì đó với những người xung quanh rồi bước ra khỏi đám đông.

“Triều Triều.” - Thẩm Hoàn Chi mỉm cười đi đến chỗ Tô Thầm: “Sao ngươi lại ở đây một mình?”

“Ta cần mua vài thứ.”

Chưởng quầy đúng lúc mang gói đồ đưa cho Tô Thầm, y cầm lấy rồi hỏi: “Ngươi muốn mua gì không?”

Thẩm Hoàn Chi liếc nhìn hai hộp gấm trong tay Tô Thầm: “Để ta cầm giúp ngươi….Giờ ngươi định đi đâu?”

“Ta tự cầm được rồi.” - Tô Thầm mỉm cười: “Ta đang định về, còn ngươi thì sao? Vừa rồi ta thấy ngươi đi cùng nhiều người như vậy, chắc hẳn còn có việc khác phải làm."

“Không có gì đâu.” - Thẩm Hoàn Chi vội vàng nói: “Thực sự không có việc, ta có thể đưa ngươi về nhà….Ngươi muốn hồi phủ Thừa tướng sao?”

“Không, phủ tướng quân.” - Tô Thầm nói.

Nụ cười của Thẩm Hoàn Chi hơi cứng lại, hắn hỏi: “Khi nào ngươi mới về phủ Thừa tướng?”

“Hai ngày nữa.”

Thẩm Hoàn Chi đi bên cạnh Tô Thầm, ánh mắt đảo qua cần cổ trắng muốt của thiếu niên, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy những dấu vết không thể che giấu. Môi Thẩm Hoàn Chi mấp máy, hắn nhéo mạnh vào lòng bàn tay để bản thân không để tâm đến những dấu vết đó.

Một lúc lâu sau, Thẩm Hoàn Chi khẽ nói: “Ngươi nghĩ kỹ rồi sao?”

Tô Thầm hỏi lại: “Cái gì?”

“Ngươi thật sự muốn thành thân với Tiết Phùng Châu sao?” - Thẩm Hoàn Chi thấp giọng nói: “Hắn….. liệu có đối xử tốt với ngươi không?”

Đôi mắt của Tô Thầm cong lên: “Có.”

Nụ cười của thiếu niên vô cùng xán lạn, khiến Thẩm Hoàn Chi cảm thấy chói mắt. Hắn âm thầm thở dài: “Triều Triều, ta…… có chuyện muốn nói với ngươi.”

Tô Thầm nhìn Thẩm Hoàn Chi với vẻ khó hiểu: “Ngươi nói đi.”

“……” - Thẩm Hoàn Chi nhìn chằm chằm vào đôi mắt hổ phách trong veo trước mắt, ngập ngừng mở miệng: “Tiết Phùng Châu hành sự cực đoan, nếu ngươi ở bên hắn, lỡ ngày sau xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

Tô Thầm dừng lại bước chân, giọng nói điềm tĩnh: “Ta nghĩ kỹ rồi, cho dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ cùng hắn gánh vác."

Thẩm Hoàn Chi cảm thấy lòng mình chua xót: “Ta ở trong triều……rất được bệ hạ coi trọng, ngài ấy còn có ý định bồi dưỡng ta, ta…..."

“Tiểu công tử.”

Giọng nói trầm thấp của nam nhân chen ngang lời nói của Thẩm Hoàn Chi. Tô Thầm ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tiết Phùng Châu mặc một thân khôi giáp, tay cầm trường thương đang sải bước đi tới chỗ mình.

Tô Thầm nở một nụ cười tươi trên mặt: “Ngươi về rồi?”

“Ừ.” - Tiết Phùng Châu cầm lấy hộp gấm trong tay Tô Thầm, hỏi: “Sao ngươi lại ra ngoài một mình mà không dẫn theo hạ nhân?”

“Có chút việc.” - Nói tới đây, Tô Thầm nhìn về phía Thẩm Hoàn Chi: “Ta còn tình cờ gặp được Di Tắc nữa.”

Tiết Phùng Châu nhàn nhạt liếc nhìn Thẩm Hoàn Chi một cái: “Thẩm đại nhân.”

Thẩm Hoàn Chi nuốt xuống những lời định nói, ánh mắt lướt qua gương mặt tươi cười của Tô Thầm, chợt hiểu ra bản thân tuyệt đối không thể nói ra những lời kia.

Hắn đáp lại: “Tiết tướng quân.”

“Nếu Thẩm đại nhân không còn việc gì, vậy ta và tiểu công tử xin phép đi trước nhé.”

Thẩm Hoàn Chi trầm mặc nhìn Tô Thầm, một lúc sau mới nói: “Đúng là không có việc. Ta nhất định sẽ đến dự hôn lễ của Tiết tướng quân và Triều Triều.”

Tô Thầm vẫy tay với Thẩm Hoàn Chi: "Vậy ta đi trước, ngươi cũng về đi."

Thẩm Hoàn Chi cong khóe môi. Sau khi Tô Thầm đi rồi, sắc mặt hắn liền trở nên ảm đạm.

“Tiểu công tử mua gì vậy?” - Tiết Phùng Châu ước lượng hộp gấm trong tay: “Không nặng lắm.”

“Ngọc quan, ngày thành hôn ngươi đeo vào nhé.” - Tô Thầm nói.

“Được.” - Tiết Phùng Châu cười rộ lên: “Tiểu công tử mua, ta nhất định sẽ mang.”

“Ta còn mua hai chiếc chuông vàng nữa, chưởng quầy nói chúng là một đôi.” - Tô Thầm nói.

Tiết Phùng Châu khẽ nhướng mày, nhìn chiếc hộp trong tay mình: “Tiểu công tử cảm thấy thứ này hợp với ta à?”

Tô Thầm: “……”

“Nhưng tiểu công tử đã mua rồi, ta sẽ thử xem sao.” - Tiết Phùng Châu lại cười nói: “Về nhà thử.”

Tô Thầm gật đầu.

Sau khi trở về, Tiết Phùng Châu đặt hộp gấm đựng ngọc quan và chuông vàng ở trong phòng.

Dùng xong cơm, Tiết Phùng Châu lấy chuông vàng ra, rồi cầm tay Tô Thầm và đeo vào cho y.

Chiếc chuông vàng vô cùng đẹp đẽ, Tô Thầm đeo lên càng khiến cổ tay y trông thon gọn hơn. Có điều chúng có chút ồn, chỉ cần hơi đung đưa một chút liền sẽ vang lên tiếng đinh đang trong trẻo.

“Đẹp lắm.” - Tiết Phùng Châu hôn lên cổ tay Tô Thầm, nhẹ nhàng nói: “Tiểu công tử cũng đeo cho ta đi.”

“Mẫu thân nói ngày mốt sẽ phái người đón ta về nhà.” - Tô Thầm cầm lấy chiếc chuông: “Ta phải quay về để thử hôn phục, nếu có chỗ nào không vừa thì kịp thời chỉnh sửa lại.”

Tiết Phùng Châu sửng sốt, chỉ cần ở bên Tô Thầm là hắn lại quên mất y còn phải quay về, nhanh như vậy sao…….

Hắn nói: “Có thể lùi ngày không, tiểu công tử không thể ở lại phủ tướng quân đến ngày thành hôn sao?”

Tô Thầm: “Ngươi mặc cả nhiều lần quá rồi.”

Dây đeo chuông vàng bị chật.

Tô Thầm: “……”

“Nhỏ quá.” - Tiết Phùng Châu nói: “Ta không mang vừa.”

Tô Thầm có chút ủ rũ: “Sao lại không vừa chứ?”

“Ta không đeo được, vậy tiểu công tử đeo đi, một cái trên tay, một cái dưới chân, được không?” - Tiết Phùng Châu hỏi.

Tô Thầm: “……”

Y nhìn xuống chân mình: “Chuỗi hạt màu đỏ mà ngươi mua tặng ta, ta còn chưa có dịp đeo nhiều.”

“Hôm nay đeo là được.”

Tiết Phùng Châu ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ chân Tô Thầm, sau đó đeo chiếc chuông vàng vào cổ chân y một cách vô cùng dễ dàng. Màu vàng hòa cùng màu ngọc bích của mắt cá chân y trông thật gợi tình.

Hầu kết của Tiết Phùng Châu khẽ giật, hắn cúi xuống hôn lên mắt cá chân Tô Thầm, hơi thở ấm áp phả đến khiến y không khỏi rụt chân lại theo phản xạ: “Hành Chu.”

“.......Ừm.” - Giọng nói của nam nhân khàn khàn: “Tiểu công tử, tiếng chuông nghe hay quá.”

Chiếc chuông vàng rung lên nhè nhẹ, vang lên tiếng đing đing bên tai Tô Thầm, mang theo một ý nghĩa không rõ.

Lỗ tai y phiếm hồng: “Nghe hay sao?”

“Hay lắm, âm thanh rất vang.” - Bàn tay Tiết Phùng Châu trườn lên đầu gối của Tô Thầm: “Ta ôm tiểu công tử đi tắm nhé.”

Lông mi Tô Thầm khẽ run, y vòng tay ôm lấy cổ Tiết Phùng Châu, đôi chân trần đung đưa khiến tiếng chuông tùy ý vang lên đinh đang theo từng động tác của y.

Khi vừa bước chân vào nước, tiếng chuông liền ngừng vang, nhưng vẫn còn một chiếc chuông khác trên cánh tay đang ôm lấy Tiết Phùng Châu.

Tiết Phùng Châu nắm chặt tay Tô Thầm rồi hôn cổ tay y, nhẹ nhàng liếm láp một chút, mỉm cười: “Tiểu công tử thơm quá.”

Tô Thầm rút tay lại, giấu chiếc chuông vàng đang đung đưa ra sau lưng. Lỗ tai y nóng bừng, rõ ràng đã làm chuyện này nhiều lần rồi, nhưng tiếng chuông cứ vang lên liên tục khiến y cảm thấy ngượng ngùng không thôi.

Tiết Phùng Châu khẽ cười một tiếng, kéo eo Tô Thầm kề sát vào mình, sau đó cúi đầu liếm làn da trần trụi của y.

Tô Thầm run rẩy cắn môi, không nhịn được dang tay ôm lấy Tiết Phùng Châu.

Tiếng chuông không ngừng ngân vang theo từng cử chỉ thân mật của hai người, Tiết Phùng Châu cắn nhẹ lên môi y, khẽ cười: “Triều Triều, tiếng chuông cứ kêu liên tục, người ngoài nghe thấy liền sẽ biết chúng ta đang làm cái gì.”

Tô Thầm lập tức căng thẳng: “Vậy….tháo ra.”

“Không tháo, tiểu công tử đếm xem chuông vàng ngân vang bao nhiêu lần, khi nào đủ một trăm thì chúng ta ra ngoài, có được không?”

Tô Thầm ngẩn ra, nhìn vào đôi mắt đen láy dịu dàng trước mặt, nhạy bén nhận ra ý nghĩa thâm sâu trong lời nói của nam nhân. Y rõ ràng biết mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng y vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co