Truyen3h.Co

【EDIT/HOÀN】Rốt cuộc cậu còn có bao nhiêu "anh trai tốt" nữa?

Chương 12: Được ăn cả, ngã về không

phongmien98765

Hành lang khách sạn chìm trong ánh sáng vàng dịu nhẹ, lặng lẽ hắt xuống nền đá cẩm thạch lạnh lẽo. Người đàn ông đứng bên trong phòng lặng lẽ quan sát, ánh mắt sâu thẳm.

Trước khi Lạc Chấp Diệp kịp từ chối.

Giản Thượng Ôn dường như đã đoán trước được từng phản ứng của anh, nở nụ cười nhẹ nhàng mở lời: "Không cần vào bếp, cũng không ai phát hiện ra đâu. Đều là đồ làm sẵn, là bánh ngọt của Thượng Phẩm Hiên, làm từ trưa nay, tôi để trong hộp giữ nhiệt, hương vị rất ổn."

Lạc Chấp Diệp trầm mặc một lát.

Giản Thượng Ôn cũng không thúc giục, chỉ xách túi trong tay, mỉm cười nhìn anh.

Khi chiếc camera ngoài hành lang lặng lẽ lóe sáng, người đàn ông cao lớn cuối cùng cũng lùi lại một bước:
"Vào đi."

Đôi mày mắt Giản Thượng Ôn cong lên: "Được."

Quả nhiên, phòng của mỗi khách mời đều hoàn toàn khác nhau. Phòng của Lạc Chấp Diệp không giống căn phòng đầy cảm giác công nghệ của Phỉ Thành, mà mang phong vị cổ điển, trang nhã hơn hẳn. Vừa bước vào đã là một không gian thư phòng cao rộng, bày kín đủ loại sách quý, rất hợp với kiểu người nghiêm túc, cẩn trọng như anh.

Điều hòa trong phòng tỏa ra luồng khí mát dễ chịu.

Lạc Chấp Diệp nói:
"Cứ tự nhiên."

Giản Thượng Ôn cũng không khách sáo, thoải mái ngồi xuống ghế sô pha, lấy hộp giữ nhiệt từ trong túi ra, mở nắp hộp đặt lên bàn. Bên trong là bánh ngọt matcha nhân kem, hương vị thanh mát, giúp giải ngấy, cùng với một loại chocolate hạt, giòn tan nhưng vẫn có độ béo ngậy vừa phải.

Lạc Chấp Diệp liếc nhìn, hỏi: "Cậu điều tra khẩu vị của tôi?"

Giản Thượng Ôn bày xong đồ ăn thì thu tay lại:
"Không cố ý điều tra. Trước đây tôi từng chung đoàn phim với anh, gần đó có tiệm bánh Vân Ký. Lúc tôi đi mua, tình cờ gặp trợ lý của anh, khi ấy cô ấy đứng trước tôi."

Lạc Chấp Diệp hỏi: "Phim 'Phong Thành'?"

Giản Thượng Ôn hơi bất ngờ: "Sao anh biết?"

"Tôi chỉ ăn ở đó đúng một lần." Giọng Lạc Chấp Diệp vẫn lạnh nhạt, xa cách, nhưng ánh mắt dò xét đã bớt đi. Anh nói tiếp:

"Sao cậu chắc cô ấy mua cho tôi?"

Giản Thượng Ôn khẽ cười: "Bánh của Vân Ký rất đắt, mỗi ngày chỉ mở bán hạn mức cho khách VIP. Người bình thường sẽ không mua."

Lạc Chấp Diệp khẽ nâng mi nhìn thẳng vào Giản Thượng Ôn: "Nhưng lúc đó cậu cũng mua."

Ý là, cậu nói mình là người bình thường, nhưng chẳng phải cậu cũng đang mua sao?

"À, lúc đó tôi đi chạy việc cho người khác."

Cậu nghiêng người dựa vào ghế sofa, ánh đèn phòng khách nhẹ nhàng phủ xuống, tôn lên những đường nét thanh tú trên gương mặt. Cậu mỉm cười: "Khi đó tôi chỉ là một diễn viên quần chúng trong đoàn phim. Anh biết đấy, nhân vật càng nhỏ thì thời gian rảnh càng nhiều mà."

Lạc Chấp Diệp không nói gì thêm.

Quả thật anh đang đói. Từ ban ngày bận công việc rồi lên máy bay, anh chỉ tranh thủ ngủ và nghỉ, gần như chưa ăn uống gì. Vốn dạ dày đã không tốt, đến hiện trường lại nhìn thấy cơm hải sản còn sống, càng không có chút khẩu vị nào.

Bánh của Vân Ký là một trong số ít món anh thích.

Nhưng dù vậy, anh vẫn chưa hề động tay.

"Cậu đã tự mua riêng từ trưa." Lạc Chấp Diệp ngồi trên sofa, đôi chân dài bắt chéo, vẻ mặt không biểu cảm nhưng khí thế lại vô cùng mạnh mẽ:

"Là để tối nay đưa cho tôi, đổi lấy lá phiếu hảo cảm?"

Nói trắng ra, cậu đang cố ý lấy lòng tôi?

Tính toán như vậy, cậu đúng là có tâm cơ đấy.

Thế nhưng Giản Thượng Ôn không hề hoảng loạn. Cậu mỉm cười, thản nhiên đáp:
"Đúng vậy."

Lạc Chấp Diệp khẽ nhíu mày.

Giản Thượng Ôn nói:
"Vì chương trình có bảng bình chọn độ nổi tiếng, gồm độ yêu thích và độ không được xem trọng. Những khách mời khác có thể ngày mai sẽ không nhận được phiếu hảo cảm, nhưng độ yêu thích của họ chắc chắn không thấp. Chỉ có tôi là khác, độ yêu thích của tôi chắc chắn thấp nhất. Danh tiếng của tôi không tốt, nhà đầu tư cũng không ưa tôi. Nếu không lấy được phiếu hảo cảm, có lẽ tôi sẽ bị loại."

Cậu không hề giấu giếm, thành thật phơi bày toan tính của mình.

Lạc Chấp Diệp dựa vào lưng ghế, nhướng mày hỏi: "Cậu không sợ à? Tính toán rõ ràng như vậy, lỡ tôi không thích, thậm chí đề nghị đạo diễn đổi cậu thì sao?"

Ảnh đế có thể đứng vững trong giới nhiều năm như vậy, dĩ nhiên không phải người đơn giản. Lạc Chấp Diệp xưa nay chưa từng lấy địa vị hay thân phận ra áp người khác, anh thậm chí cũng không nổi giận, nhưng chỉ với dáng vẻ không buồn không vui ấy thôi, khí thế đã đủ áp người. Với vị thế của anh, thậm chí không cần nói thẳng muốn thay ai, chỉ cần trong chương trình thể hiện rõ sự không thích với một khách mời nào đó...

Thì chẳng cần anh ra tay, fan, nhà đầu tư, tất cả mọi người đều sẽ thay anh dọn sạch chướng ngại.

Giản Thượng Ôn không biện giải gì cả, chỉ gật đầu: "Tôi sợ."

Ánh sáng vàng dịu nhẹ phủ lên bóng dáng cậu. Không còn vẻ rực rỡ khi đứng trước quầy bar mỉm cười với anh, lúc này lại mang một cảm giác hoàn toàn khác. Rời xa ánh đèn chói mắt, tách khỏi đám đông, cậu lặng lẽ ngồi đó, áo sơ mi trắng hơi mở, lộ ra xương quai xanh gầy gò. Rõ ràng đang nói là sợ, nhưng người vẫn can đảm ngồi trước mặt anh.

"Nếu tôi còn có cách khác, thì đã không liều lĩnh như thế này." Giản Thượng Ôn cúi đầu, chiếc cổ thon dài hơi nghiêng, tạo thành một đường cong mềm mại ngoan ngoãn. "Nhưng tôi thật sự rất muốn ở lại. Dù có thể vẫn không thay đổi được cái nhìn của khán giả về tôi, nhưng chỉ cần có dù là một phần nghìn cơ hội, tôi cũng muốn thử."

Trong phòng im lặng một lúc.

Lạc Chấp Diệp nhìn người trước mặt, giống như một kẻ đánh cược tất cả để níu kéo một tia hy vọng mong manh.

Cậu ngoan ngoãn, bình tĩnh ngồi đó, chỉ có hàng mi dày khẽ run mới để lộ chút bất an trong lòng. Cậu giống như bèo nổi không rễ trong nước, không biết cơn sóng tiếp theo sẽ ập đến lúc nào. Và điều duy nhất cậu có thể làm, chỉ là cố gắng nắm lấy bất cứ điểm tựa nào có thể cứu lấy mình.

Xinh đẹp, liều lĩnh, lại quyết tuyệt đến đáng sợ.

Bất chợt.

Lạc Chấp Diệp chợt nhớ đến chính mình.

Là chuyện từ rất lâu trước đây, khi anh chỉ là một diễn viên quần chúng bé nhỏ trong giới giải trí, ở phim trường thường xuyên bị người ta sai khiến chạy vặt, gọi tới gọi lui. Ngay cả giữa mùa đông rét cắt da cắt thịt, đôi khi cũng chẳng có nổi một chén trà nóng để uống.

Ngày anh đi tìm nhà sản xuất để tự tiến cử bản thân, anh cũng vụng về như thế này sao? Dù biết rõ hy vọng mong manh, thậm chí rất có thể sẽ bị đuổi khỏi đoàn phim, vẫn lựa chọn dốc hết đường lui, liều một phen đến cùng.

Nhà sản xuất khi ấy đã nói:

"Diễn xuất có tốt đến mấy thì được ích gì, không có độ nổi tiếng, không có chống lưng, thì ai thèm xem cậu đóng chứ?"

Nhiều năm đã trôi qua, dù sau này anh đã gặp được quý nhân, dù nay đã là ảnh đế danh tiếng lẫy lừng, những tháng ngày từng bước đi gian nan, những tuyệt vọng và đau đớn khi xưa, vẫn luôn khó lòng quên được.

Những ký ức bị bụi thời gian phủ kín ấy, lại bị người trước mặt vô tình đánh thức.

Lạc Chấp Diệp trầm mặc giây lát, rồi mở miệng:
"Vì sao lại chọn tôi?"

Giản Thượng Ôn ngẩng mắt nhìn anh.

"Người có tiếng nói trong chương trình này không chỉ có mình tôi."
Ánh mắt Lạc Chấp Diệp dừng trên người cậu.
"Vì sao lại chọn đến cầu xin tôi?"

Giản Thượng Ôn cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi khẽ cười, nói:
"Vì năm đó ở đoàn phim, có một nhân viên hậu trường vô tình làm hỏng đồ của anh. Đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng sau khi người đó nghiêm túc giải thích với anh, anh đã cho họ một cơ hội sửa sai. Có lẽ với anh, đó chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng tôi biết, anh là một người rất biết cảm thông."

Lạc Chấp Diệp có chút bất ngờ. 

Những chuyện vụn vặt ấy, chính anh cũng đã quên từ lâu rồi, quên cả nhân viên hậu trường đó, quên cả năm ấy khi mua bánh Vân Ký đã chọn vị gì. Nhưng những chuyện nhỏ nhặt như thế, Giản Thượng Ôn lại nhớ rất rõ.

Dưới ánh đèn dịu dàng trong căn hộ, người ngồi trên sofa ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ấy chứa đầy bóng hình anh, ánh lên ý cười, xen lẫn một chút chờ mong và bất an rất khó nhận ra.

Một góc nào đó trong lòng Lạc Chấp Diệp khẽ dao động.

Nam nhân từng chút một đem khí tràng cường đại trong mắt thu lại, đưa tay lấy một miếng bánh trên bàn. Ngay cả dáng vẻ ăn uống của anh cũng nhã nhặn, đoan chính, vô cùng đẹp mắt.

Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói trầm thấp mang theo từ tính của anh vang lên, nghe đặc biệt dễ chịu: "Cùng ăn đi."

Giản Thượng Ôn ngẩn ra: "Hả?"

Lạc Chấp Diệp bình thản đáp: "Tôi nhớ lúc ở quầy bar tối nay, cậu cũng không ăn gì."

"Tôi ăn rồi." Giản Thượng Ôn cong cong mắt cười, chớp chớp mắt, tinh ranh như một chú hồ ly nhỏ. "Hành lý tôi có rất nhiều đồ ăn vặt, sợ sang đây không có gì bỏ bụng."

Lạc Chấp Diệp bất giác bật cười, có chút bất lực.

Anh vốn tính tình lạnh nhạt, ngày thường vùi đầu vào công việc, làm gì cũng nghiêm túc đến mức gần như khắc khổ. Hiếm khi nào lại bị người trước mặt chọc cho thư thái như thế này.

Giản Thượng Ôn nhìn anh, hỏi: "Hương vị vẫn ổn chứ? Tôi để trong hộp bảo quản rồi, không biết khẩu vị có bị ảnh hưởng không?"

Lạc Chấp Diệp lắc đầu: "Rất ngon."

"Bánh của tiệm này không rẻ, không phải khách quen còn khó mua, chắc cậu phải xếp hàng lâu lắm."

Lạc Chấp Diệp làm việc luôn rạch ròi, không thích chiếm tiện nghi của người khác.
"Ngày mai tôi bảo trợ lý chuyển lại tiền cho cậu."

Giản Thượng Ôn cười khẽ, tỏ vẻ may mắn: "Không cần đâu, chỉ là hai miếng điểm tâm thôi mà. Nếu có thể đổi lấy chút hảo cảm từ Lạc lão sư, vậy là tôi lời to rồi!"

Lạc Chấp Diệp ngước mắt nhìn cậu.

Chàng trai ngồi trên sofa rốt cuộc cũng lấy lại vài phần sinh khí, cười tươi rạng rỡ, giống như cành cây khô khốc cuối cùng cũng đón được mưa lành, chỉ vì anh ăn món đồ cậu mang đến mà vui mừng khôn xiết.

Chỉ một lá phiếu thiện cảm của mình thôi...
Thật sự khiến cậu vui đến vậy sao?

Bánh ngọt mềm mịn, tinh tế, nhưng dáng vẻ hân hoan của chàng trai trước mặt lại càng khiến người ta mềm lòng hơn.

Có lẽ anh không hoàn toàn hiểu được tình cảnh hiện tại của Giản Thượng Ôn, nhưng chắc chắn cuộc sống của cậu ấy không hề dễ dàng. Bằng không, cậu ấy cũng sẽ không tìm đến anh như một cách cuối cùng để bám víu.

Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Chấp Diệp cuối cùng cũng dịu lại. Anh chậm rãi nói: "Ngày mai, tôi sẽ bỏ phiếu cho cậu."

Nụ cười của Giản Thượng Ôn càng trở nên dịu dàng rực rỡ, trong mắt như có sao trời lấp lánh: "Thật sao? Thật sự cảm ơn anh, Lạc lão sư. Tôi vui lắm."

Rời khỏi căn phòng, nét ngây thơ trong đáy mắt cậu dần nhạt đi.

Sao lại không vui cho được chứ?

Sau khi biết Lạc ảnh đế đã từng có một quá khứ gian nan, Giản Thượng Ôn liền hiểu rằng, muốn chạm đến trái tim anh, yếu đuối thôi là chưa đủ. Nhất định phải bộc lộ một chút kiên cường trong sự yếu đuối ấy, mới có thể khơi gợi bản năng bảo vệ của người đàn ông này.

Kiếp trước, Từ Dương chính là dựa vào ngụy trang như vậy. Ở giai đoạn sau của chương trình, hắn ta còn lên kế hoạch cho một màn "xả thân cứu người", suýt mất nửa cái mạng, mới miễn cưỡng lay động được Lạc Chấp Diệp.

Trong giới giải trí đầy phong ba bão táp này, những kẻ muốn bò lên giường để đổi lấy danh lợi, Lạc Chấp Diệp đã gặp quá nhiều. Dối trá hay viện cớ chỉ khiến người như anh chán ghét. Ngược lại, chỉ có sự thẳng thắn trần trụi mới có cơ hội chạm tới lòng người.

Hộp điểm tâm của Vân Ký chỉ là nước cờ đầu tiên.

Từ khoảnh khắc bước vào phòng, cậu đã cố ý vô tình nhắc đến chuyện năm xưa chạy vai quần chúng, khơi gợi lòng trắc ẩn của anh, vừa phải bộc lộ sự yếu mềm của bản thân. Dù quá trình có chút gập ghềnh, nhưng kết cục vẫn là tốt đẹp.

Giản Thượng Ôn vừa đi vừa suy tính trong lòng.

Đột nhiên...

Khi ngang qua một căn phòng, cánh cửa ấy bất ngờ bật mở.

Còn chưa kịp phản ứng, cả người cậu đã bị kéo mạnh vào trong. Biến cố đột ngột khiến cậu không kịp đề phòng, tim đập loạn nhịp, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.

Cậu ngẩng đầu, khi nhìn rõ người trước mặt, đôi mắt xinh đẹp thoáng mở lớn vì kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co